Chương 2: Dấu Hiệu Dị Thường

Sau đêm bị dải lụa đỏ ám ảnh, tâm trí ông Út càng thêm rối bời. Cảm giác bất an len lỏi trong từng hơi thở, khiến ông không thể nào yên lòng. Ông tự hỏi liệu có phải mình đã quá đa nghi, hay trong căn nhà nhỏ bé này thực sự đang ẩn chứa một bí mật khủng khiếp nào đó mà ông chưa từng dám nghĩ tới.

Mỗi lần nhìn sang thằng Bé, ông lại thấy rùng mình. Đứa em trai tật nguyền của ông, ngày càng trở nên kỳ dị hơn trong mắt những người xung quanh. Trẻ con trong xóm vốn đã sợ nó, nay càng tránh xa hơn. Chúng thì thào kể về cái lưỡi đỏ dài ngoằng của thằng Bé, về ánh mắt trắng dã với hai con ngươi nhỏ xíu cứ đảo quanh, về nụ cười méo mó lúc nào cũng hở hàm răng nhọn hoắt như răng thú. Những lời đồn đại ấy, ông Út nghe mà chua xót, nhưng cũng không thể trách ai. Chính ông, đôi lúc cũng không dám nhìn thẳng vào mặt em mình.

Ông Út tự nhủ: “Đời người ai cũng có số. Nó khổ vì sinh ra không lành lặn, còn mình khổ vì phải gánh vác một kiếp người như thế.” Nghĩ vậy, ông lại cố gắng chăm sóc em, dù trong lòng không khỏi nặng trĩu những nỗi sợ hãi không tên. Thịt cá trong nhà ngày càng khan hiếm, bữa ăn chỉ còn trông vào cá đồng. Thằng Bé lại càng khó chiều, chỉ ăn những món mềm, còn cá kho thì chẳng mấy khi động đũa. Lạ lùng thay, nó lớn nhanh dù ăn rất ít, cơ thể lại tỏa ra mùi hôi như gà vịt, dù trong nhà chẳng nuôi nổi con nào lâu dài vì nạn cáo và trộm hoành hành.

Dạo này, hàng xóm cũng mất gà vịt liên miên. Người ta đồn rằng vườn nhà ông Út có ma, một con ma chuyên ăn thịt sống nên không con gà, con vịt nào sống nổi. Ông Út nghe vậy chỉ cười nhạt, cho là chuyện nhảm nhí. Nhưng càng ngày, những điều kỳ lạ càng dồn dập xảy ra. Lũ chuột trong nhà bỗng trở nên hung hãn, lục lọi nồi niêu suốt đêm khiến ông mất ngủ. Sáng ra, cá lóc phơi một nắng đã biến mất không dấu vết. Ông cố thức canh, nhưng cứ vừa chợp mắt là lũ chuột lại đại náo. Có đêm, ánh trăng rọi qua khe vách phên, ông lờ mờ thấy một dải lụa đỏ phất phới trong gian nhà trống, nhưng mở mắt ra thì không còn gì. Ông tự trấn an mình chắc chỉ là mơ ngủ.

Một hôm, nhà bên có giỗ, ông Út được mời sang ăn cơm. Uống hơi nhiều, ông về nhà trong cơn say ngà ngật, ngã ra vạc giường ngủ ngay. Nửa đêm, ông tỉnh giấc vì cảm giác nhồn nhột trên má. Có cái gì đó mềm mại như lụa ướt vuốt ve khuôn mặt ông. Trong cơn say, ông tưởng con Lu nhảy lên giường liếm mặt mình, nhưng mở mắt ra lại thấy dải lụa đỏ quen thuộc đang múa lượn trước mặt. Ông muốn đưa tay túm lấy, nhưng tay chân không nghe lời. Tiếng động khẽ làm dải lụa biến mất vào bóng tối, ngay chỗ thằng Bé đang nằm im lặng nhìn ông. Đôi mắt nó ánh lên hai đốm đỏ rực, khiến ông Út kinh hãi hét lớn. Tiếng quát vang lên trong đêm, thằng Bé giật mình, ánh mắt kỳ dị vụt tắt, môi lại trễ xuống như thường lệ, nhưng sắc mặt ra chiều tiếc rẻ như vừa vuột mất một trò vui.

Sáng hôm sau, ông Út vẫn chưa hết bàng hoàng. Ông quyết định sang nhà ông Tám, người anh họ thân thiết, để tâm sự. Nghe ông kể, ông Tám chỉ biết thở dài, khuyên ông nên kín đáo quan sát em mình. “Chú muốn biết rõ thì phải rình xem nó làm gì mỗi khi chú ra đồng.” Nói rồi, ông Tám dúi vào tay em một con gà, bảo đem về nấu cháo bồi dưỡng sức khỏe.

Trên đường về, trời bỗng đổ mưa lớn. Vội vã bỏ con gà vào chuồng, ông Út lại tất tả ra đồng lo cho mạ khỏi trôi. Nhưng vừa đi được mươi bước, ông chợt nhớ lời ông Tám. “Phải rình xem thôi.” Ông lặng lẽ quay về, nấp sau bức vách, quan sát mọi động tĩnh trong nhà. Cánh cửa nhà sau lờ mờ hiện ra trong ánh chớp. Con Lu không chạy ra mừng như mọi khi. Đột nhiên, ông nghe tiếng gà kêu oang oác. Ông cầm cây, đẩy cửa xông vào. Trước mắt ông, dải lụa đỏ quỷ quái lại xuất hiện, dài ngoằng và đỏ rực như máu trong ánh chớp. Vừa nghe tiếng động, dải lụa vụt về phía nhà trước, mất hút chỉ trong chớp mắt. Ông Út nhìn vào chuồng gà, chỉ còn lại nhúm lông đỏ máu. Bước nhanh đến bên giường, ông thấy khóe miệng thằng Bé dính máu tươi.

“Không phải cáo ăn mất gà!” – ông Út rùng mình nghĩ. “Gà chết vì cái dải lụa đỏ ấy thôi. Nhưng dải lụa ấy là gì? Sao miệng thằng Bé lại vấy máu trong giấc ngủ?”

Từ đêm đó, ông Út bắt đầu để ý nhiều hơn đến những chuyện kỳ lạ trong nhà. Vết đỉa cắn nơi chân ông không lành, chảy nước vàng, kéo dài cả tuần không khỏi. Ông chợt nghĩ đến dải lụa đỏ, nhưng lại gạt đi vì cho là chuyện hoang đường. Tuy nhiên, nỗi ám ảnh vẫn không buông tha ông.

Tháng giêng, đồng khô cỏ cháy, mùa săn chuột bắt chim rộn ràng. Ông Út bắt được nhiều chim, đem về nướng thơm phức, nhưng thằng Bé không ăn. Dạo này nó gầy đi trông thấy, ánh mắt càng thêm kỳ dị. Chiều hôm đó, nhà bên biếu ông cân thịt lợn, ông vứt miếng thịt lên giàn bếp rồi vội ra đồng cắm câu. Đi được mấy liếp vườn, ông chợt nhớ đến dải lụa đỏ nên quay lại.

Cánh cửa sau đã được ông bôi bùn non nên mở ra không gây tiếng động. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, ông Út lặng lẽ bước vào bếp. Trời đêm tháng giêng sao sáng vằng vặc, ánh sáng xuyên qua mái nhà thủng lỗ chỗ soi vào căn bếp lặng ngắt. Ông Út mở to mắt nhìn vật thể kỳ lạ đang múa lượn trước mặt. Đó không phải dải lụa, mà là một cái lưỡi khổng lồ, đỏ rực, với những tua vị giác nhỏ li ti nhô lên, đang liếm láp miếng thịt trên giàn bếp. Mỗi lần như vậy, khối thịt lại vơi đi một chút.

Toàn thân ông Út lạnh toát. Ông nhận ra đó là lưỡi người, dài đến ba mét, liên tục thò ra liếm sạch thịt. Ông nhớ đến những lời đồn đại, cảm giác kinh hoàng dâng lên tột độ. Bàn tay ông run rẩy lần tìm vật gì đó để tự vệ, nhưng trong bếp trống không. Chỉ có tro than còn âm ấm. Ông lao vào ghì chặt cái lưỡi quỷ quái, dù nó trơn nhớt và mạnh mẽ vùng vẫy. Ông bị xô ngã vào tro nóng, nhưng vẫn quyết không buông. Trong buồng, thằng Bé ú ớ, con Lu tru lên sợ hãi. Cái lưỡi quấn chặt cổ ông Út, nhớt dãi phủ đầy mặt. Ông vớ lấy cái phảng bên giường, vung lên trong tuyệt vọng.

Tiếng mõ, tiếng la vang lên giữa đêm, ngọn lửa bùng cháy dữ dội thiêu rụi căn nhà. Khi người làng chạy tới chỉ còn tro tàn và vài vật dụng cháy dở, không ai biết số phận hai anh em ra sao. Chỉ có ông Tám già lặng lẽ giữ kín điều mình biết, để lại câu chuyện rùng rợn mãi mãi trong lòng xóm nhỏ.

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao