Sau đêm lửa dữ cuốn trôi căn nhà nhỏ bên xẻo, cả làng chìm trong những lời đồn rợn người. Ngọn lửa bừng bừng xé toạc màn đêm, sáng rực cả một vùng quê vốn yên tĩnh. Khi tiếng mõ, tiếng la vang lên, bà con xúm lại dùng tàu dừa dập lửa, nhưng tất cả chỉ còn lại một đống tro tàn, vài mảnh bát sành vỡ vụn và cây phảng cháy sém nằm lăn lóc trên nền đất đen nhẻm. Không ai biết hai anh em ông Út sống chết ra sao, chỉ thấy con Lu nằm co ro bên đống tro, lông cháy sém, mắt thất thần nhìn vào khoảng không vô định. Tiếng tru ai oán của nó đêm đêm vọng về từ bãi đất hoang, khiến người yếu bóng vía càng thêm sợ hãi.
Những ngày sau đó, không khí trong làng nặng trĩu. Người lớn cấm trẻ con bén mảng tới gần đống tro tàn, sợ ma quỷ ám vào người. Đám trẻ chỉ dám rình từ xa, thì thào kể nhau nghe về cái lưỡi đỏ của thằng Bé, về những đêm gà vịt mất tích, về ánh mắt ma quái từng ám ảnh chúng. Lời đồn lan nhanh như gió, mỗi người thêm thắt một chút, khiến câu chuyện càng lúc càng rùng rợn. Có người quả quyết đã thấy bóng một đứa trẻ trắng bệch, lưỡi đỏ dài ngoằng lẩn khuất trong vườn chuối sau đêm cháy nhà. Có người lại nói, mỗi khi đêm xuống, họ nghe tiếng ú ớ, tiếng tru của con Lu vọng lại từ phía bãi đất trống, hòa cùng tiếng gió hú qua hàng tre già.
Dần dần, khu đất ấy trở thành nơi không ai dám bén mảng, dù ban ngày hay ban đêm. Người lớn lấy đó làm gương răn dạy con trẻ, còn đám nhỏ thì lớn lên cùng những câu chuyện rợn tóc gáy, xem đó như một phần ký ức không thể xóa nhòa của làng quê.
Riêng ông Tám già ở làng bên, người duy nhất biết rõ đầu đuôi câu chuyện, vẫn giữ thái độ lặng lẽ. Mỗi lần ai hỏi, ông chỉ lắc đầu, ánh mắt xa xăm, không nói một lời. Người làng tôn trọng sự kiệm lời ấy, bởi ai cũng hiểu, có những nỗi đau không thể nói thành lời, và có những sự thật càng giữ kín càng tốt cho tất cả. Ông Tám biết, nếu một ngày nào đó ông không kể ra sự thật, thì làm sao có câu chuyện hãi hùng này để lại cho đời sau.
Thời gian trôi qua, đống tro tàn dần bị cỏ dại phủ kín. Người ta không còn nhắc nhiều đến hai anh em ông Út, nhưng trong lòng ai cũng mang một nỗi ám ảnh mơ hồ. Mỗi khi có ai nhắc đến chuyện gà vịt mất tích, hay nghe tiếng tru của con chó lạc, người ta lại rùng mình nhớ về cái đêm định mệnh ấy. Đám trẻ lớn lên, người già lần lượt khuất bóng, nhưng câu chuyện về cái lưỡi đỏ quỷ quái, về hai anh em xấu số, vẫn mãi là một bí ẩn không lời giải đáp.
Có lẽ, chỉ mình ông Tám già hiểu rõ cội nguồn mọi chuyện. Nhưng ông chọn cách giữ kín, để sự thật ấy chìm vào tro tàn, như một phần của bóng tối làng quê – nơi mà những điều kỳ lạ, đau thương và lòng người vẫn mãi đan xen, không thể tách rời. Và từ đó, mỗi khi đêm xuống, tiếng gió rít qua hàng tre, tiếng côn trùng rả rích hòa cùng tiếng tru của con Lu vẫn nhắc nhở mọi người về một bi kịch đã từng diễn ra nơi đây – một câu chuyện không ai muốn nhớ, nhưng chẳng thể nào quên.
(END)