Chương 4: Đêm Mưa và Sự Thật Phơi Bày

Sau những đêm dài trằn trọc, ông Út như người sống trong mộng mị. Sự bất an len lỏi vào từng ngóc ngách của căn nhà nhỏ, khiến ông luôn cảm thấy có một thứ gì đó vô hình đang rình rập. Cái cảm giác lạnh lẽo ấy không chỉ đến từ những cơn gió lùa qua vách mê tre, mà còn từ chính ánh mắt của thằng Bé – đôi mắt trắng dã, con ngươi nhỏ xíu cứ đảo quanh, lúc nào cũng như dõi theo từng cử động của ông.

Mỗi sáng, ông Út dậy sớm, lặng lẽ nhóm bếp, chia phần cơm cho em rồi vội vã ra đồng. Những lúc ấy, ông thường ngoái nhìn lại, bắt gặp thằng Bé vẫn nằm bất động trên giường, miệng hé mở, cái lưỡi đỏ hòm hom thè ra khỏi khóe môi. Có hôm ông Út bắt gặp ánh mắt nó nhìn mình, ánh mắt ấy lạnh lẽo, xa xăm, không còn chút gì là của một đứa trẻ tật nguyền, mà giống như ánh nhìn của một sinh vật nào đó đến từ nơi u tối.

Những lời đồn thổi trong xóm ngày càng nhiều. Người già, trẻ nhỏ thì thào rằng vườn nhà ông Út có ma, một con ma ăn thịt sống nên không con gà, con vịt nào sống nổi. Ông Út nghe cũng chỉ cười nhạt, nhưng trong lòng lại càng thêm nặng trĩu. Ông không còn biết tin vào điều gì nữa, chỉ biết lặng lẽ sống qua ngày, cố gắng lo cho em từng bữa cơm, dù biết rằng mọi thứ đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

Một ngày nọ, sau buổi nhổ mạ, ông Út quyết định sang nhà ông Tám, người anh họ thân thiết từ thuở nhỏ. Hai anh em ngồi bên chén trà nguội, ông Út đem hết những chuyện kỳ lạ xảy ra trong nhà kể cho ông Tám nghe. Ông Tám lặng lẽ lắng nghe, gương mặt trầm ngâm, ánh mắt đầy lo âu. “Chú muốn biết rõ thì phải rình xem nó làm gì mỗi khi chú ra đồng,” ông Tám khuyên, rồi dúi vào tay em một con gà, bảo đem về nấu cháo bồi dưỡng sức khỏe.

Trên đường về, trời đổ mưa lớn, sấm chớp sáng lòa cả chân trời. Vừa về đến nhà, ông Út vội bỏ con gà vào chuồng rồi tất tả chạy ra đồng lo cho mạ khỏi trôi. Nhưng vừa đi được mươi bước, ông chợt nhớ lời ông Tám. “Phải rình xem thôi.” Ông lặng lẽ quay lại, nấp sau bức vách, quan sát mọi động tĩnh trong nhà. Cánh cửa sau lờ mờ hiện ra trong ánh chớp. Con Lu không chạy ra mừng như mọi khi. Đột nhiên, ông nghe tiếng gà la oang oác. Ông cầm cây, đẩy cửa xông vào. Trước mắt ông, cái dải lụa đỏ quỷ quái của đêm nào lại xuất hiện, dài ngoằng và đỏ ửng màu máu trong ánh chớp lòe sáng. Vừa nghe tiếng động, cái dải lụa vụt về phía nhà trước rất nhanh, chỉ thoáng một cái đã mất tăm. Ông Út nhìn vào chuồng gà, chỉ còn lại nhúm lông đỏ máu. Bước nhanh đến bên giường, ông thấy khóe miệng thằng Bé dính máu tươi.

Nỗi sợ hãi dâng lên tột độ, ông Út hiểu rằng, không phải cáo ăn mất gà, mà chính cái dải lụa đỏ ấy – cái lưỡi dài ngoằng của thằng Bé – đã gây ra mọi chuyện. Sự thật phơi bày trước mắt khiến ông vừa kinh hoàng, vừa đau đớn. Ông không biết phải làm gì, chỉ biết ngồi thẫn thờ bên mép giường, nhìn đứa em tật nguyền mà giờ đây đã hóa thành một sinh vật dị dạng, nửa người nửa quỷ.

Từ đêm ấy, ông Út bắt đầu để ý nhiều hơn đến những việc kỳ lạ trong nhà. Vết đỉa cắn nơi chân ông không lành, kéo dài cả tuần không khỏi, đôi khi còn bưng mủ, lầy nhầy nước vàng. Ông chợt nghĩ đến cái dải lụa đỏ, nhưng lại vội xua đi vì cho rằng đó là chuyện hoang đường. Tuy nhiên, nỗi ám ảnh vẫn không buông tha ông.

Tháng giêng, đồng khô cỏ cháy, mùa săn chuột bắt chim rộn ràng. Ông Út bắt được nhiều chim, đem về nướng thơm phức, nhưng thằng Bé không ăn. Dạo này nó gầy đi trông thấy, ánh mắt càng thêm kỳ dị. Chiều hôm đó, nhà bên biếu ông cân thịt lợn, ông vứt miếng thịt lên giàn bếp rồi vội ra đồng cắm câu. Đi được mấy liếp vườn, ông chợt nhớ đến cái dải lụa đỏ nên quay lại.

Cánh cửa sau đã được ông bôi bùn non nên mở ra không gây tiếng động. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, ông Út lặng lẽ bước vào bếp. Trời đêm tháng giêng sao sáng vằng vặc, ánh sáng xuyên qua mái nhà thủng lỗ chỗ soi vào căn bếp lặng ngắt. Ông Út mở to mắt nhìn vật thể kỳ lạ đang múa lượn trước mặt. Đó không phải dải lụa, mà là một cái lưỡi khổng lồ, đỏ rực, với những tua vị giác nhỏ li ti nhô lên, đang liếm láp miếng thịt trên giàn bếp. Mỗi lần như vậy, khối thịt lại vơi đi một chút.

Toàn thân ông Út lạnh toát. Ông nhận ra đó là lưỡi người, dài đến ba mét, liên tục thò ra liếm sạch thịt. Ông nhớ đến những lời đồn đại, cảm giác kinh hoàng dâng lên tột độ. Bàn tay ông run rẩy lần tìm vật gì đó để tự vệ, nhưng trong bếp trống không. Chỉ có tro than còn âm ấm. Ông lao vào ghì chặt cái lưỡi quỷ quái, dù nó trơn nhớt và mạnh mẽ vùng vẫy. Ông bị xô ngã vào tro nóng, nhưng vẫn quyết không buông. Trong buồng, thằng Bé ú ớ, con Lu tru lên sợ hãi. Cái lưỡi quấn chặt cổ ông Út, nhớt dãi phủ đầy mặt. Ông vớ lấy cái phảng bên giường, vung lên trong tuyệt vọng.

Tiếng mõ, tiếng la vang lên giữa đêm, ngọn lửa bùng cháy dữ dội thiêu rụi căn nhà. Khi người làng chạy tới chỉ còn tro tàn và vài vật dụng cháy dở, không ai biết số phận hai anh em ra sao. Chỉ có ông Tám già lặng lẽ giữ kín điều mình biết, để lại câu chuyện rùng rợn mãi mãi trong lòng xóm nhỏ

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao