Chương 3: Bóng Ma Trong Lửa
Sau đêm kinh hoàng ấy, ông Út không còn là chính mình nữa. Tâm trí ông như bị ai đó bóp nghẹt, mọi ý nghĩ đều quay cuồng trong nỗi ám ảnh về cái lưỡi đỏ quỷ quái đã xuất hiện ngay trong chính căn bếp của mình. Trời vừa hửng sáng, ông lặng lẽ bước ra ngoài sân, đôi mắt trũng sâu, thâm quầng vì mất ngủ. Không khí buổi sáng trong lành của vùng quê cũng chẳng thể xua tan cảm giác lạnh lẽo bủa vây quanh ông.
Ông Út ngồi bệt xuống bậc cửa, lặng lẽ nhìn ra cánh đồng xa, nơi sương mù còn lảng vảng trên những ngọn cỏ cháy vàng. Từ lâu, ông đã quen với sự cô độc, nhưng chưa bao giờ ông cảm thấy mình nhỏ bé và bất lực đến thế. Những hình ảnh đêm qua cứ lặp đi lặp lại trong đầu: cái lưỡi đỏ dài ngoằng, nhớt nháp, quấn lấy cổ ông, sức mạnh ghê gớm của nó, tiếng ú ớ của thằng Bé và cả ánh mắt xanh lè, đỏ rực như hai viên than hồng trong bóng tối. Ông không dám tin vào mắt mình, nhưng mọi thứ đều quá thật, quá rõ ràng để có thể phủ nhận.
Cả ngày hôm đó, ông Út như người mất hồn. Ông không ra đồng, cũng chẳng buồn nấu nướng gì. Thằng Bé nằm im trên giường, đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên mái nhà. Gương mặt nó không còn vẻ ngây ngô thường ngày, mà thay vào đó là nét gì đó rất lạ, vừa lạnh lùng, vừa xa cách. Ông Út lặng lẽ quan sát em mình, lòng trĩu nặng nỗi sợ hãi và thương cảm đan xen. Ông tự hỏi: “Có phải máu mủ ruột thịt cũng có thể hóa thành quỷ dữ, nếu số phận trớ trêu đẩy đưa?”
Buổi chiều, ông Tám từ làng bên sang thăm. Thấy em mình tiều tụy, ông Tám không khỏi lo lắng. Hai anh em ngồi bên bếp tro nguội, tiếng nói nhỏ dần như sợ ai nghe thấy. Ông Út kể lại mọi chuyện đã xảy ra, từ dải lụa đỏ đến cái lưỡi dài khủng khiếp và cả ánh mắt ma quái của thằng Bé. Ông Tám lặng người, trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Chú phải thật bình tĩnh. Đời người lắm nỗi éo le, có khi gặp chuyện quái lạ cũng không nên quá hoảng hốt. Nhưng chú nên cẩn trọng, đừng để mình bị cuốn vào vòng xoáy của sợ hãi mà quên mất tình thân.”
Những ngày sau đó, ông Út sống trong cảnh nửa tỉnh nửa mê. Ông bắt đầu để ý từng tiếng động nhỏ trong nhà, từng cái liếc mắt của thằng Bé, từng hơi thở của con Lu. Ông không dám để em mình ở một mình quá lâu, cũng không dám ngủ say. Đêm đến, ông nằm thao thức, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, tai lắng nghe từng tiếng động lạ. Có đêm, ông nghe tiếng thì thào như gió rít qua khe vách, tiếng cào cấu lạch cạch trên mái nhà mục nát. Có lúc, ông tưởng như thấy bóng ai đó lướt qua ngoài sân, nhưng khi chạy ra thì chỉ còn bóng tối và tiếng côn trùng rả rích.
Một buổi tối, khi đang ngồi lặng lẽ bên bếp lửa, ông Út bỗng nghe tiếng động lạ từ buồng ngủ. Ông rón rén bước vào, tim đập thình thịch. Trong ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu, ông thấy thằng Bé đang ngồi dậy, đôi mắt mở to, miệng há ra để lộ cái lưỡi đỏ dài ngoằng thè ra ngoài, quấn lấy một con chuột vừa bị nó bắt được. Chỉ trong chớp mắt, con chuột đã biến mất trong miệng nó, không để lại dấu vết gì ngoài vệt máu nhỏ trên cằm.
Ông Út chết lặng. Toàn thân ông run lên bần bật, mồ hôi vã ra như tắm. Ông lùi lại, va vào cánh cửa kêu “cạch” một tiếng. Thằng Bé quay đầu nhìn ông, ánh mắt trống rỗng, không cảm xúc. Ông Út không dám nói gì, chỉ lặng lẽ quay đi, nước mắt chảy dài trên má. Ông hiểu rằng, từ nay, mọi thứ đã thay đổi. Đứa em trai tật nguyền của ông không còn là con người nữa, mà đã trở thành một sinh vật kỳ dị, nửa người nửa quỷ.
Những ngày tiếp theo, ông Út sống trong nỗi sợ hãi thường trực. Ông không dám rời nhà, cũng không dám để ai đến gần. Hàng xóm bắt đầu xì xào bàn tán về căn nhà của ông, về những tiếng động lạ phát ra vào ban đêm, về những con vật nuôi mất tích không dấu vết. Có người bảo nhà ông Út có ma, có người lại nói thằng Bé là quỷ nhập tràng. Ông Út nghe mà chỉ biết cúi đầu, không buồn thanh minh.
Một đêm, khi đang nằm chập chờn trong giấc ngủ, ông Út bỗng nghe tiếng động mạnh ngoài sân. Ông bật dậy, cầm theo cây phảng, rón rén bước ra ngoài. Trong ánh trăng mờ, ông thấy bóng một người lạ đang lẻn vào chuồng gà. Không kịp suy nghĩ, ông lao tới, quát lớn. Tên trộm hoảng hốt bỏ chạy, nhưng chưa kịp ra khỏi sân thì thằng Bé đã xuất hiện, cái lưỡi đỏ dài vút ra, quấn lấy chân hắn kéo ngã dúi dụi. Tên trộm vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng càng giãy càng bị cái lưỡi quấn chặt hơn. Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã nằm bất động, mặt mũi tím tái, mắt trợn ngược.
Ông Út đứng chết trân, không tin vào mắt mình. Thằng Bé quay lại nhìn ông, miệng nở nụ cười méo mó, cái lưỡi đỏ thè ra liếm quanh môi. Ông Út run rẩy lùi lại, cây phảng rơi xuống đất. Ông biết rằng, từ nay, ông không còn đường lui nữa. Đứa em trai của ông đã trở thành một con quỷ thực sự, và ông là người duy nhất biết được sự thật kinh hoàng đó.
Sáng hôm sau, người làng phát hiện xác tên trộm nằm ngoài bờ mương, mặt mũi biến dạng, không ai nhận ra. Tin đồn lan nhanh khắp xóm, ai nấy đều hoang mang, sợ hãi. Ông Út không nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn lại căn nhà, ánh mắt trống rỗng như người mất hồn. Ông biết, bi kịch chưa dừng lại ở đó, và những ngày tháng sắp tới sẽ còn kinh hoàng hơn nhiều.
Trong căn nhà nhỏ, bóng tối dày đặc bao trùm lấy hai anh em. Ngoài kia, gió vẫn thổi qua những hàng tre, mang theo tiếng thì thào của những linh hồn vất vưởng. Ông Út ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, mắt nhìn xa xăm, lòng ngập tràn nỗi tuyệt vọng không lối thoát. Đêm xuống, tiếng tru của con Lu lại vang lên ai oán, như báo hiệu cho một cơn ác mộng mới sắp bắt đầu...