Chương 2: Lý Trí và Tình Cảm

Đôi mày Bùi Tịch uốn cong, lời nói ngọt ngào như rót mật vào tai: "Nàng hãy đồng hành cùng ta về kinh thành, ta thề sẽ ban tặng nàng một địa vị xứng đáng. Khi ta đăng quang, nàng sẽ được phong làm phi tần danh giá, thậm chí còn tôn quý hơn thế nữa, chỉ đứng sau Tri Uẩn mà thôi."

"Một vị thế phi tần, được bao bọc trong tơ lụa hoa lệ ắt phải thắng xa cuộc đời một thôn phụ tầm thường."

"Lại nữa, nàng hãy suy ngẫm xem, nếu giờ đây mối lương duyên giữa nàng và ta đứt đoạn, nàng sẽ phải đối diện với chuỗi ngày lẻ bóng. Tương lai phía trước sẽ quạnh quẽ biết bao."

"A Uyển, nàng nghĩ ta có thể nhẫn tâm bỏ mặc nàng như vậy sao?"

Thật đáng tiếc thay, những lời chàng cho là ân huệ, cho là lẽ đương nhiên ấy chỉ khiến lòng ta trào dâng sự chua chát. Ta giằng mạnh tay khỏi chàng. Ta không phải một khuê nữ yếu đuối từ chốn kinh kỳ, nơi ta chôn nhau cắt rốn có đồng ruộng xanh tươi, có bóng cây thân thuộc, lấy lao động làm niềm vui. Do đó, sức lực của ta chẳng thua kém gì chàng.

Bùi Tịch bất ngờ bị ta hất tay ra nên loạng choạng, cố lấy lại thăng bằng sau khi nghe ta cất lời: "Sao chàng có thể tàn nhẫn đến vậy?"

"Bùi Tịch, khi chàng bắt đầu liên lạc với triều đình để xác thực thân thế của mình, chàng có nghĩ đến việc ta sẽ mất đi người chồng thương yêu hay chăng?"

"Ta có thể thấu hiểu lý do chàng hành động như vậy. Thân phận chàng cao quý, lưu lại nơi thôn dã hẻo lánh này hẳn là không thích hợp, nên nếu chàng muốn rời đi, ta sẽ không oán trách, cũng không ngăn cản. Nhưng ta không hề muốn rời bỏ nơi đây, ta chỉ khao khát được sống một đời bình yên tại chốn này."

"Chàng ép buộc ta phải theo chàng về kinh đô, bị vây quanh bởi đám đông xa lạ, oanh oanh yến yến. Nhưng ta chỉ mong được làm một thôn nữ bình dị! Tại sao chàng cứ phải cưỡng bách ta làm điều ta chẳng hề mong muốn!"

"Chẳng lẽ vì chàng không thể tồn tại mà thiếu vắng ta sao? Thật khôi hài làm sao, Bùi Tịch ơi! Chàng hãy tỉnh mộng đi!"

"Chẳng ai trên cõi đời này không thể sống nếu thiếu vắng người khác bên cạnh! Trước khi chàng xuất hiện, ta chỉ là đứa trẻ mồ côi, mọi việc trong gia đình một mình ta vẫn xoay xở tốt đẹp! Ta biết dệt vải, canh tác, câu cá. Đúng như lời chàng nói đó, suốt đời này sẽ chẳng còn người đàn ông nào dám rước Trịnh Uyển ta về làm vợ! Và bản thân ta cũng chẳng màng gả cho ai, chẳng cần nương tựa vào ai cả!"

"Bùi Tịch," ta ngẩng cao đầu, "ta không chết đói đâu, chàng cũng chẳng cần ray rứt, không có chàng, ta vẫn có thể sống tốt!"

Ta thốt xong liền mở cửa bước đi. Làn gió chiều lùa qua cánh đồng, vỗ vào mặt, làm dịu bớt tâm hồn đang sôi sục của ta. Ta kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào, cất lời: "Chính chàng đã lựa chọn trở thành Tạ Dung, cũng chính chàng là người buông rời tay ta trước."

"Trịnh Uyển ta, từ nay về sau, mãi mãi chỉ là thê tử của Bùi Tịch."

Bùi Tịch nhìn thái độ kiên định của ta, nhận ra không thể lay chuyển ý chí ta. Chàng chọn im lặng, bước tới phía trước. Ánh trăng rạng ngời, những vệt sáng chiếu dọc theo cánh tay chàng rồi trải xuống chạm vào ta. Bùi Tịch cụp mắt, khẽ mỉm cười, quyết tâm giành phần thắng.

"Vậy đứa bé thì sao? A Uyển, nàng muốn con sinh ra không có cha hay sao?"

Hiển nhiên, điều Bùi Tịch mong đợi nhất chính là thấy ta cứng họng, do dự, rồi cuối cùng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc nhượng bộ chàng mới thỏa lòng. Nhưng chàng đã hiểu sai về ta rồi. Dù chàng có là Thái tử, thậm chí là Hoàng đế một cõi đi nữa, cũng không phải điều gì chàng khao khát thì người khác buộc phải tuân phục.

Đúng vậy, ta là thần dân của chàng. Tuy nhiên, nếu chàng cố tình bày ra một ván cờ, ta nhất quyết không để bản thân trở thành quân tốt bị hy sinh trên bàn cờ của chàng. Ta nhìn vẻ mặt đắc thắng của chàng, môi khẽ nhếch cười khinh miệt: "Bùi Tịch, chàng tính toán cũng tinh vi đấy."

"Không tồi," mắt ta rưng rưng, cuối cùng quyết tâm vạch trần dụng ý của chàng, "Là một người mẫu thân, dù ta có muôn vàn oán hận với chàng, nhưng vì đứa con, ta cũng phải cùng chàng làm hòa, phải không?"

"Ý chàng là vậy đúng không, thưa Thái tử điện hạ?"

Bùi Tịch hạ mi mắt điềm tĩnh, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.

Nhưng có lẽ chàng đã kiệt quệ mọi nhẫn nại dành cho ta rồi. Một thôn nữ thất học như ta, lại dám trực diện vạch trần mọi toan tính của chàng không chút e dè. Từng câu từng chữ đều nhắm thẳng vào những mưu đồ chàng giăng bẫy cho ta. Lời phun ra đến đâu là xoáy vào tim óc đến đấy, câu sau còn cay nghiệt hơn câu trước.

Bùi Tịch lên án ta: "A Uyển, rốt cuộc ta đã làm điều chi mà khiến nàng phải đối đãi với ta tàn nhẫn đến vậy?"

"Ta chưa từng ruồng bỏ nàng, ta chỉ mong ban cho nàng và hài nhi một cuộc sống sung túc hơn!"

"Nàng có điều gì bất mãn? Vì sao cứ khăng khăng muốn cắt đứt mọi duyên phận với ta?!"

"Hơn nữa," ánh mắt chàng loé lên sự miệt thị, "nàng khao khát địa vị Thái tử phi, nàng luôn âm thầm mơ tưởng đến nó."

Ta bật lên tiếng cười đắng chát. Mắt cụp xuống, che giấu tia sáng lấp lánh nơi đáy mắt. Ta thở dài nghẹn ngào: "Bùi Tịch ôi Bùi Tịch, lời chàng thốt ra xé nát lòng ta!"

Ta không còn gì để nói thêm. Ta thấu hiểu, dẫu ta có giãi bày vạn lần rằng ta chẳng màng đến ngôi vị Thái tử phi kia, chàng vẫn nhất quyết không tin. Trong mắt Thái tử Tạ Dung hiện giờ, ta chỉ là một nữ nhân quê mùa đang cố gắng bấu víu vào bậc quý nhân ngọc diệp là chàng, khát khao hưởng phú quý từ chàng ban cho.

Nhưng chàng đã quên đi một điều. Chàng đã quên rằng ngày xưa, khi chàng còn là một thiếu niên tay trắng, thân thể đầy thương tích, chỉ còn thoi thóp thở, ai là người đã cõng chàng từ vách núi trở về. Ta không quản đêm ngày, thậm chí dốc hết tích cóp dành dụm để đưa chàng đến y quán trong trấn, quỳ lạy van xin họ cứu vớt chàng khỏi vòng tay tử thần. Chàng cũng quên bẵng lời thề nguyện muốn cưới ta làm chính thất.

Nhưng ta không còn thiết tha nhắc nhở chàng những ký ức đó nữa. Hiện tại, ta chỉ mong tránh xa chàng càng nhiều càng tốt. Chỉ cầu khẩn chàng đừng gây thêm thương tổn cho trái tim ta lần nào nữa!

Ta đáp lời Bùi Tịch: "Được rồi, ta sẽ cân nhắc."

Ta phải tìm cách thoát khỏi vòng kiềm tỏa của chàng. Không cần bao lâu để quyết đoán, đêm hôm đó, ta quyết tâm rời bỏ mái nhà. Ta tìm đến tư gia của dì Lý mượn một cỗ xe bò. Dì Lý biết rõ sáng nay biết bao kẻ quyền quý áo gấm rực rỡ đã đến nhà ta, nhưng dì ấy tuyệt nhiên không hỏi han một câu thừa thãi. Dì tất tả chạy đi chạy lại, cuối cùng ném hai túi hành lý to lên xe bò cho ta.

"Uyển Uyển." Dì Lý đứng giữa màn đêm dày đặc, khiến ta không thể nhìn rõ sắc diện của dì. Dì vẫy tay chào ta rồi thốt: "Hẹn ngày tái ngộ cháu nhé."

Ta cảm thấy cay xè nơi sống mũi, muốn ngoảnh lại vẫy tay từ biệt dì, nhưng ta đã không làm thế. Ta vội vã đánh xe băng qua con đường ta đã bước đi hàng nghìn lần. Nơi thôn dã hoang sơ, màn đêm không một ngọn đèn, ta chỉ có thể dựa vào ánh trăng soi rọi, dẫn lối cho ta.

Tuy hôm nay trời trong, sao thưa, nhưng tiếng gió rì rào xào xạc không hiểu sao lại khiến ta cảm thấy lạnh buốt toàn thân. Tâm can bỗng dấy lên nỗi hoang mang. Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, đành phải ôm bụng tiến bước. Thai nhi mới được ba tháng, dì Lý bảo rằng nó chỉ mới nhỏ như hạt đậu mà thôi.

Bóng đêm đã trở thành đồng minh đắc lực trên hành trình đào tẩu của ta. Tiếp thêm cho ta dũng khí rời xa những u ám kia. Nhìn xuống bụng mình, ta chợt nhớ đến lời Bùi Tịch từng nói. Bàn tay bất giác siết chặt. Dù biết thai nhi chưa thể nghe, cũng chưa thể lĩnh hội những lời ta nói, nhưng ta vẫn không kìm được mà thì thầm:

"Con à, dù con có oán trách ta, ta vẫn sẽ hành động như vậy."

"Mẫu thân cũng không muốn con chào đời mà thiếu vắng phụ thân bên cạnh."

"Chỉ là..." Ta mím chặt môi đến bạc màu, mắt không giấu được niềm cay đắng, "Nếu buộc mẫu thân phải trải qua cả cuộc đời trong chiếc lồng son ấy và đánh mất tự do, thì ta sẽ không thể sống nổi."

"Con cũng tương tự như vậy."

"Mai sau khi con đã trưởng thành, nếu lòng con hướng về xa hoa quyền quý, mẫu thân sẽ không hề cản trở con quay về bên phụ thân."

Thổ lộ hết tâm can khiến lòng ta bỗng nhẹ nhõm lạ thường, ta vung roi thúc giục xe tiến nhanh hơn. Nhưng vừa khi ngẩng đầu lên, đồng tử ta bỗng co thắt. Giữa chốn đồng hoang vắng lặng, một dãy đuốc rực cháy đột ngột xâm chiếm bầu không tĩnh mịch, tỏa sáng cả vùng như giữa ban trưa.

Bùi Tịch đứng sừng sững trước mặt. Những ngọn lửa không thiêu rụi được ánh nhìn đầy dã tâm của chàng, mà ngược lại, chúng lại thiêu đốt mọi tia hy vọng còn sót lại trong đáy mắt ta. Nụ cười của Bùi Tịch toát lên vẻ rợn người:

"A Uyển à, nàng định đi đâu vậy?"

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao