Chương 6: Nghiệt Ngã
Ta không thể lý giải nổi, rõ ràng đây là một vụ án oan khuất, bị kết tội sai lầm vẫn còn cơ may giải cứu. Lẽ nào chỉ vì họ Triệu là bề tôi dưới quyền chàng, mà chàng đành bỏ mặc sinh mạng của hơn trăm sinh linh trong thôn?
"Bùi Tịch, chàng thực sự nghiêm túc sao? Chàng đã đánh mất cả lương tri rồi ư?"
Ta gạt phăng bàn tay chàng, đau đớn gục ngã xuống nền đất.
"A Uyển!"
Bùi Tịch bỗng kinh hoàng khi nhìn thấy vệt máu loang dần trên xiêm y ta, vội vàng ôm lấy thân hình ta. Trước mắt ta chỉ còn một màn sương mù dày đặc, tựa hồ có vài giọt nước lạnh rơi xuống gò má. Bùi Tịch thì thầm vào tai ta:
"A Uyển, họ sẽ không chết uổng phí đâu. Sẽ có một ngày, ta thề với nàng, ta sẽ khiến nhà họ Triệu phải trả giá bằng chính máu của chúng!"
Dẫu còn chút tỉnh táo, đôi môi ta khẽ cong lên nhưng không thể thốt nên lời. Ta đã hoàn toàn mất niềm tin vào chàng!
Ta đã hạ sinh trưởng nam cho Đông cung, cũng chính là cháu đích tôn của Hoàng hậu. Hoàng hậu vốn xem thường ta, giờ đây cũng nể mặt đứa cháu sơ sinh mà ban tước vị lương đệ cho ta. Ta từ chối những phẩm vật hậu thưởng, quỳ gối trước long nhan cầu khẩn. Quả thật, mục đích của ta sau khi sinh dưỡng hài tử chính là thỉnh cầu một đặc ân, nhưng không phải những châu báu vàng ngọc vô nghĩa kia. Ta chỉ van xin bà mở lòng nhân từ, cứu vớt toàn thôn dân lành.
Nụ cười trên môi bà dần tắt ngúm, bà liếc nhìn Bùi Tịch rồi quay sang âu yếm Tề nhi. Mãi một lúc sau, bà mới tỏ lòng từ tâm:
"Thánh chỉ đã ban xuống, bản cung cũng bó tay. Nhưng có thể cho phép ngươi vào ngục thăm viếng họ."
"Nên biết điều mà tỏ lòng tri ân, nếu không thì ngay cả việc gặp mặt cũng đừng hòng."
Bà ta để lửng một câu, rồi tươi cười bế Tề nhi vào đại nội. Bùi Tịch như muốn thốt điều gì đó, toan đặt tay lên vai ta, nhưng bị ta nhanh chóng lách mình tránh xa.
Ta cùng Hạm Diệp tìm đến thiên lao hoàng cung. Có lẽ vì đã quen với cuộc sống gấm vóc, cao lương mỹ vị trong Đông cung, nên khi bước vào nơi đây ta không kìm nén được cảm giác hãi hùng, buồn nôn. Không khí quanh nhà ngục tràn ngập sự lạnh lẽo, ẩm thấp, thỉnh thoảng vẳng lên tiếng xích sắt va chạm. Ta dò dẫm theo sự chỉ dẫn của cai ngục.
"Uyển Uyển!" Tiếng gọi của dì Lý vang lên, dì đã gầy rộc đến mức khó nhận ra, nhưng mái tóc vẫn được búi gọn gàng như xưa. Trông thấy ta, dì muốn tiến đến nắm tay, nhưng nhìn bộ cánh hoa lệ trên người ta, dì lại ngại ngùng rụt tay lại. Ta lập tức nắm chặt tay dì, quỳ xuống nền ẩm ướt.
"Dì Lý, tất cả là lỗi của cháu! Đáng lẽ cháu không nên cứu vớt chàng! Là tội nghiệt của cháu! Vì cháu mà mọi người phải chịu họa lây!"
"Toàn bộ đều tại cháu! Tất cả tại cháu..."
Ta liên tục tự tát vào mặt mình, nhận lỗi, như đang trút cơn thịnh nộ lên chính bản thân một cách thô bạo. Nhưng dường như những đau đớn tích tụ thời gian qua đã khiến ta chai sạn, không còn cảm nhận được đau thương là gì.
"Uyển Uyển! Uyển Uyển!" Dì Lý xót xa giữ chặt tay ta, "Không phải lỗi của cháu đâu! Việc cháu cứu người chẳng bao giờ là sai trái, đó là tích đức tu nhân!"
"Kẻ sai là bọn chúng, do tâm địa họ xấu xa mà ra! Do chúng giam cầm chúng ta nơi đây, ép buộc cháu phải trở thành như hiện tại!"
"Uyển Uyển," dì Lý tuôn rơi lệ cùng ta, "Cháu phải hứa với ta, nhất định phải rời xa chốn này! Phải thoát khỏi nơi đây! Chốn này chính là hang ổ cá lớn nuốt cá bé, cháu không thể ở lại!"
"Nếu cháu vẫn ngoan cố không nghe, e rằng tính mạng khó bảo toàn!"
Dì lau khô dòng lệ, tiếp tục thổ lộ: "Trần thúc của cháu trên đường bị áp giải về kinh, đã không may ngã bệnh qua đời, trước khi nhắm mắt lão đã tiết lộ cho ta một bí mật."
"Ngày ấy, lão đã gieo quẻ cho cháu và Bùi Tịch. Nếu cháu thuận theo mối lương duyên đó, thì kết cục sẽ phải vắn số."
"Chỉ là lão e ngại cháu hoang mang, nên chẳng dám thốt ra..." Dì Lý nghẹn ngào, "Sợ đây chính là định mệnh!"
"Lão vốn muốn hợp lực cùng dì giúp đỡ cháu."
"Thực ra những lời tiên đoán của lão xưa nay đều linh nghiệm. Năm đó, lão đã thấy qua quẻ bói rằng nếu ta và lão kết làm phu phụ, ta sẽ đoản mệnh. Vì thế, lão đã đành lòng thay đổi vận số, đưa ta đến bên người khác."
Cũng vì lẽ đó, lão bị tước đoạt thị lực, trở thành kẻ đui mù.
"Đó cũng là nguyên do lão không dám thổ lộ cùng cháu!"
"Vì vậy, Uyển Uyển ơi! Trần thúc luôn day dứt trong lòng về số phận của cháu, đau xót không thể thốt nên lời về chuyện thiên mệnh. Dì cũng mong cháu suy xét kỹ lưỡng, coi như vì tấm chân tình chúng ta dành cho cháu. Cháu nhất định phải xa lánh gã, phải quay về chốn cũ!"
"Cho dù nơi đó giờ đây không còn một bóng người, thì nó vẫn mãi là mái ấm của cháu!"
"Cháu nhất định phải trở về!"
Đôi mắt ta dường như đã cạn khô, không còn lệ để tuôn rơi. Ta dập đầu thật sâu trước dì Lý, khẽ đáp: "Dì Lý, xin dì an tâm."
"Cháu nhất định sẽ hồi hương!"
Sự ra đi của dì Lý và dân làng quả thật không hoài uổng. Thời cuộc xoay vần, khi Bùi Tịch nắm trọn quyền bính, chàng lập tức xuống tay tận diệt tộc họ Triệu. Ta nghe rõ tiếng khóc than ai oán của Triệu Phương Nguyệt vang vọng khắp Đông cung, nhưng tâm can ta cũng chẳng dễ chịu hơn chút nào. Triệu Phương Nguyệt gieo nghiệp ác, song cội nguồn của mọi tội ác lại chính là Bùi Tịch - kẻ hưởng lợi nhiều nhất từ bi kịch này.
Chàng coi sinh mạng con người như cỏ rác, lãnh đạm đứng nhìn họ biến thành công cụ thực hiện dã tâm của mình. Chàng tựa loài bò sát máu lạnh, trái tim và huyết mạch đều chai sạn trước nỗi đau của người khác.
Một tháng trước ngày đăng quang, cũng là tiệc sinh nhật đầu tiên của Tề nhi, chàng say mèm xông vào tẩm cung của ta. Chàng nắm chặt bàn tay ta, thổn thức:
"A Uyển, hãy nói cho ta biết, làm sao chúng ta có thể hồi sinh tình xưa nghĩa cũ?"
"Rốt cuộc, ta phải làm thế nào để nàng yêu ta như thuở ban đầu?"
"A Uyển, ta sai lầm rồi! Van xin nàng, đừng đối xử với ta lạnh nhạt như vậy nữa!"
Ta kiên nhẫn đợi chàng trút hết tâm tư rồi mới điềm đạm đáp: "Thực ra từ đầu chí cuối chuyện này, chẳng ai đáng trách cả."
"Chỉ là Bùi Tịch à, chàng không nên áp đặt ý muốn của mình lên ta."
"Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng. Càng không thể tiếp tục trao gửi tình cảm nữa."
"Ta," bàn tay chậm rãi vuốt ngực, "trái tim ta đã tê liệt từ lâu rồi."
Thực tế, ngay từ khi Bùi Tịch khôi phục ký ức nhưng lại kiên quyết giấu giếm, mối lương duyên giữa ta và chàng đã không còn đường cứu vãn. Rồi đến việc chàng lợi dụng dân làng để ép buộc ta quy thuận, biến ta thành vật sở hữu. Hoặc có lẽ là chính giây phút này. Dẫu nói gì đi nữa, chúng ta cũng không thể quay đầu. Người ta hằng yêu vẫn luôn là Bùi Tịch ân cần, khoan dung, nào phải gã Tạ Dung vô tình, máu lạnh này?
Kể từ khi chàng nhận ra bản thể của mình, cuộc tình của đôi ta đã định sẵn một kết cục bi thương.
Phùng Tri Uẩn đã tìm đến ta. Ta vẫn luôn biết nàng khao khát được nuôi dưỡng Tề nhi bên mình. Vì vậy, ta đặt ra một điều kiện trao đổi - nếu nàng đáp ứng, sẽ được chăm nom Tề nhi. Nàng không thể sinh nở, trong khi Tề nhi lại là trưởng tử, nên vận mệnh của dòng họ Phùng phụ thuộc hoàn toàn vào việc nàng có thể nhận nuôi đứa trẻ này hay không. Nàng chắc chắn sẽ hết lòng dạy dỗ Tề nhi như máu mủ ruột thịt, giúp con trẻ trưởng thành vững vàng. Đây là điều tốt đẹp cuối cùng ta có thể làm cho đứa con trước khi rời bỏ nơi này.
Phùng Tri Uẩn bế đứa bé đi, tới ngưỡng cửa, nàng dừng bước nói với ta: "Đa tạ ngươi."
"Thái tử phi không cần bày tỏ lòng biết ơn, Tề nhi theo người, vận mệnh sau này tất sẽ xán lạn hơn."
"Ta vẫn luôn thấu rõ, chính người đã bày mưu khiến Triệu Phương Nguyệt tìm đến sỉ nhục ta. Ta càng nhận thức rõ sự giả dối trong cách đối đãi của người. Chỉ là ta chẳng còn tâm trí đâu vạch trần người."
"Thái tử phi, người chớ lo âu, mọi việc sẽ thuận theo ý nguyện."
"Thực lòng ta cũng hết sức ngưỡng mộ người, gánh vác trọng trách nặng nề đến thế, người không cảm thấy kiệt quệ hay sao?"
Phùng Tri Uẩn cuối cùng cũng rơm rớm đỏ hoe khóe mắt.
"Thật may mắn cho người, ngay từ thuở chào đời đã được định phận làm Thái tử phi."
"Trịnh Uyển à, ta cũng chẳng có quyền được chọn lựa số phận của mình."
Nói đoạn, Phùng Tri Uẩn khẽ vỗ nhẹ mu bàn tay ta, tiếp: "Trịnh Uyển, ngươi hãy chấp nhận thiên mệnh của bản thân, đừng oán hận Điện hạ nữa. Tháng năm sắp tới, chúng ta vẫn phải nương tựa vào ngài mà sinh tồn."
Ta lắc đầu, khóe môi nở một nụ cười tươi rói. Nhìn ánh mắt bối rối của Phùng Tri Uẩn, ta hân hoan thốt lên: "Thái tử phi có biết không? Kỳ thực ta biết cách bay đấy."
Ta có quyền được sống theo khát vọng của riêng mình, và không để bất kỳ ai bẻ gãy đôi cánh tự do. Ta sẽ như những cánh chim ngoài kia, tung bay về chốn cố hương.
Khâm Thiên Giám quả nhiên chọn được ngày đăng quang tốt lành. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây vẩn đục. Hoàng thành vốn tĩnh mịch nay náo nhiệt, rộn ràng khác thường. Tất cả chúng ta đều theo sau lưng Bùi Tịch, chỉnh tề tựa những con rối trong tay chàng sắp đặt. Dù là thời khắc trọng đại, đôi lúc ta vẫn bắt gặp ánh nhìn đầy lo âu của Phùng Tri Uẩn.
Nghĩ cũng kỳ lạ, nàng ta cần chi phải bận tâm đến một kẻ thôn dã như ta trong ngày long trọng thế này? Vì vậy, khi ánh mắt chúng ta chạm nhau lần nữa, ta nhìn thẳng vào đôi đồng tử ấy rồi cất tiếng:
"Phùng Tri Uẩn."
"Người nhất định phải trở thành một vị Hoàng hậu xuất chúng đấy nhé!"
Mọi biến chuyển diễn ra quá chóng vánh, nàng ta còn chưa kịp thấu hiểu tình hình, ta đã thoát khỏi đội hình. Ta chạy mỗi lúc một mau, bỏ xa những kẻ đuổi theo sau lưng. Ta biết rõ chỉ cần đối diện với vầng dương kia, ta sẽ tìm được đường về nhà.
Đến khi Bùi Tịch cùng quần thần đuổi kịp, ta đã đứng sừng sững trên thành lũy. Gió lạnh quất vào gương mặt, dù đau rát nhưng giúp ta cảm nhận rõ mình vẫn đang tồn tại. Gió thổi bay xiêm y, khiến bộ trang phục bên trong lộ rõ. Đó là áo cưới của dì Lý. Bộ y phục đỏ thắm như ngọn lửa tuy đã cũ nát, nhưng lại khiến lòng ta lắng đọng đến lạ thường.
"Trịnh Uyển!!!!!"
Phía sau vang lên tiếng thét lanh lảnh của Bùi Tịch, nhưng ta nhất quyết không ngoảnh lại. Chàng đã tưởng rằng, khi ta sinh hạ đứa con, ta sẽ hòa giải với chàng. Chàng ngỡ những lễ nghi cung đình kia có thể chinh phục ta! Chàng ngộ nhận rằng bảo vật, châu báu chàng ban tặng, cùng chiếc mũ phượng kia sẽ khiến ta cam chịu định mệnh! Chàng cho mình là ai mà áp đặt tư tưởng lên ta, rồi cưỡng ép ta phải tuân phục!
Ta là một sinh linh có máu thịt, đâu phải búp bê vô hồn trong tay chàng, mặc sức điều khiển!
Ta khao khát tự định đoạt cuộc đời!
Ta muốn từ cõi tận cùng tìm kiếm sự sống mới, ta khát khao được sống thật sự chứ không chỉ đang tồn tại!
Không chút ngần ngại, ta quyết đoán nhảy xuống từ tường thành. Như chim non đập cánh thoát khỏi lồng son, thanh thản vươn mình bay bổng. Cảm giác không trọng lượng khiến tâm trí và thị giác dần mờ ảo. Trong cơn mê man, ta phảng phất thấy dì Lý và Trần thúc cùng toàn thể dân làng đang đứng chờ đợi. Họ tươi cười, vẫy tay đón chào rồi ân cần nhắc nhở, trời tối rồi, hãy về nhà thôi.
Khóe mi ta rưng rưng lệ, cuối cùng ta cũng có thể nở một nụ cười chân thành sau bao ngày tháng. Một nụ cười thỏa nguyện nhất trong cả cuộc đời. Ta thì thầm:
"Dì Lý, cháu đã trở về."
(END)