
Chìm Trong Tuyệt Vọng
Tiểu thư vì chán ghét người thị vệ ít nói, trầm lặng nên đã chỉ định ta gả cho hắn. Nàng cười nhạo, buông lời cay nghiệt:
"Người xấu xí đi đôi với người câm, quả là một cặp trời sinh."
Ta tự thấy bản thân không xứng đáng với Tạ Kỳ An. Nhưng hắn lại khẳng định rằng, ta là thê tử của hắn và hắn phải đối xử tốt với ta.
Thế nhưng, khi ta và tiểu thư cùng rơi xuống nước, Tạ Kỳ An theo bản năng cứu nàng trước, bảo vệ nàng an toàn rời đi. Hắn thức trắng đêm canh giữ bên viện của nàng, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của ta.
Ta từng nghĩ đó chỉ là bổn phận của hắn. Cho đến ngày ta bắt gặp tiểu thư khóc lóc lao vào lòng Tạ Kỳ An, van xin hắn đưa nàng rời đi.