Chương 1: Giữ Hình Tượng Bất Thành
Không phải tôi chẳng hiểu cảm giác ghen tuông là gì, chỉ là tôi chẳng thấy lý do nào để phải ghen cả. Chu Đình – người đàn ông sở hữu thân hình săn chắc với cơ bụng như tạc, vòng eo thon gọn đầy quyến rũ, lại còn sở hữu khuôn mặt điển trai chẳng kém gì các ngôi sao nổi tiếng. Người theo đuổi anh ấy thì nhiều không kể xiết, xếp hàng dài từ đây sang tận trời Tây. Là “chim hoàng yến” được anh ấy nuôi bên cạnh, đôi lúc tôi cũng thấy chạnh lòng, nhưng mỗi tháng nhận được cả triệu tệ tiêu vặt thì chút buồn ấy cũng trôi đi nhanh chóng. Tôi đâu dám đòi hỏi quá nhiều, có phước thì hưởng, đừng tự chuốc rắc rối vào thân – đó là chân lý của phụ nữ khôn ngoan.
Chu Đình từ phòng làm việc bước ra, uể oải ngồi xuống cạnh tôi. Vừa xem phim truyền hình nhảm nhí cùng tôi, anh ấy vừa lướt điện thoại. Đột nhiên, anh cau mày, gõ vài dòng rồi trả lời một tin nhắn: [Biết rồi.] Tôi không khỏi tò mò, chẳng lẽ hôm nay thái tử gia định “bung lụa” luôn sao? Vậy tối nay tôi có thể tự do vui chơi rồi nhỉ? Cố giấu sự phấn khích, tôi giả vờ quan tâm rót nước cho anh. Chu Đình chẳng uống, chỉ nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, tựa đầu lên vai tôi, giọng khàn khàn:
“Đêm nay anh có tiệc, em muốn đi cùng không?”
Thú thật, tôi chẳng ham hố gì mấy buổi tiệc tùng đầy các chị em “chim hoàng yến” khác của anh ấy. Đến đó, biết đâu lại bị lôi ra làm trò vui thì khổ. Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng: “Anh cứ đi đi, em không quen với mấy chỗ đông người như vậy.” Chu Đình chỉ gật đầu, không ép buộc, cứ thế ôm tôi vuốt ve như đang chơi với mèo. Đến khi chuẩn bị ra ngoài, anh mới khoác áo rời đi. Anh vừa khuất bóng, tôi đã lập tức nhắn tin rủ bạn thân đi bar giải khuây.
Bạn tôi trêu: “Ô kìa, nay được anh nhà cho đi chơi rồi à?” Tôi vừa liếc nhìn anh DJ mới toanh, vừa đáp: “Chu Đình không ở nhà, nên tranh thủ thôi.” Bạn tôi nghe vậy thì cười toe, rồi bất ngờ buông một câu: “Nghe đâu bà sắp đính hôn với Chu Đình hả?” Tôi sững người, tay siết chặt ly rượu. “Hả?”
Cô ấy tiếp lời: “Hạo Tử bảo dạo này Chu Đình bận rộn chuẩn bị lễ đính hôn, nghe nói hoành tráng lắm. Ai mà ngờ bà lại ‘hạ gục’ được thái tử gia Bắc Kinh, chắc thiên hạ sốc lắm!” Tôi nhấp ngụm rượu cuối cùng, mãi sau mới thở ra: “Đừng nói mọi người, em đây còn chưa hết bất ngờ nữa là.”
Bạn tôi còn định nói thêm gì đó, nhưng tôi vội chuyển chủ đề sang chuyện khác, ngoài mặt tỏ ra bình thản nhưng trong lòng lại rối bời. Chu Đình và tôi vốn chỉ là “hợp đồng tình cảm”. Trước mặt người ngoài, chúng tôi là cặp đôi lý tưởng, tôi giúp anh ấy đối phó với bố mẹ và đám “trà xanh” lắm chiêu. Thực chất, tôi chỉ là “chim hoàng yến” được anh giữ bên mình. Vậy mà giờ Chu Đình lại muốn đính hôn? Anh định kết hôn với ai chứ? Hợp đồng của chúng tôi liệu còn giá trị gì không?
Càng nghĩ càng thấy đầu óc quay cuồng, tôi nốc liền hai ly rượu nữa rồi định đứng dậy nhảy nhót cho khuây khỏa. Nào ngờ vừa đứng lên đã nghe thấy tiếng ồn ào ở cửa quán bar. Theo phản xạ, tôi nhìn lên và bắt gặp một nhóm nam nữ bước vào. Nổi bật nhất là một chàng trai cao lớn, thần thái kiêu ngạo, gương mặt đẹp như tượng tạc càng thêm rực rỡ dưới ánh đèn bar lấp lánh – khiến anh ta trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Đám đông không ngừng tụ tập quanh anh ta, khiến không khí càng thêm náo nhiệt. Tôi chết lặng – chẳng phải Chu Đình đang bận tâm tình với các “bóng hồng” khác sao, sao lại xuất hiện ở đây?
Có lẽ vì ánh mắt tôi dán chặt vào anh quá lâu, Chu Đình đột nhiên quay lại nhìn về phía tôi. Tôi hoảng hốt, nhanh chóng rút sâu vào góc ghế, nín thở như muốn tan biến khỏi không gian. Xong rồi, tiêu đời tôi rồi mẹ ơi! Bình thường trước mặt anh ta, tôi luôn đóng vai cô nàng ngoan hiền, yếu đuối. Nếu giờ để anh ấy bắt gặp cảnh tôi hút thuốc, uống rượu trong quán bar thế này, chắc tôi bị “xử đẹp” ngay tại trận mất thôi.
Liếc sang cô bạn thân đang vui vẻ lắc lư trên sàn nhảy, tôi âm thầm cầm túi, chuẩn bị “chuồn” vào nhà vệ sinh bất cứ lúc nào. Kế sách tốt nhất lúc này chỉ có thể là “cao chạy xa bay”, giữ mạng mình là trên hết. Tôi đoán nhóm “thái tử gia” kia kiểu gì cũng sẽ chọn phòng riêng để ăn chơi, chỉ cần họ rời đi là tôi có thể lặng lẽ biến mất.
Không ngờ, cả nhóm lại chọn ngồi ngay chiếc ghế lớn sát bên tôi. Tiếng cười nói rôm rả của họ lập tức thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh. Tôi cố gắng thu mình vào góc tối, chỉ dám liếc trộm khi phục vụ mang rượu tới. Đúng lúc đó, tôi thấy Chu Đình ngồi đối diện, nghiêng đầu lắng nghe cô gái bên cạnh, khuôn mặt góc cạnh nổi bật dưới ánh đèn. Tôi vội cúi xuống, lòng rối như tơ vò. Làm sao bây giờ? Nếu đứng dậy lúc này, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Đang loay hoay nghĩ cách “thoát thân”, tôi bất chợt nghe tiếng trò chuyện từ bàn bên:
“Anh Đình, không uống rượu à?” “Không, mọi người cứ tự nhiên.” “À à, em hiểu rồi, chị dâu không thích mùi rượu đúng không?” “Biết rồi còn hỏi.” Chu Đình dựa lưng vào ghế, tay nghịch điện thoại, cười nhạt: “Cứ chơi đi, tôi gọi cho cô ấy một lát.”
Tiếng cười nói vang lên rộn ràng. Tôi bối rối tự hỏi: “Chị dâu” nào cơ? Tôi chưa từng nói với Chu Đình là mình ghét mùi rượu mà? Đúng là anh ta còn nuôi một “chim hoàng yến” khác rồi. Thật không thể tin nổi!
Đang rối bời, điện thoại trong túi tôi bỗng đổ chuông inh ỏi, phá tan bầu không khí. Trời ơi, ai lại gọi vào lúc này cơ chứ! Tôi vội vàng lấy máy, chuyển sang chế độ im lặng, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa nhìn thấy tên người gọi, tôi suýt ngã ngửa – chính là Chu Đình!
Tôi chẳng dám nghe máy, chỉ biết ngồi run rẩy đợi anh ấy tắt cuộc gọi. Bình thường giờ này tôi vẫn đang tắm, chắc Chu Đình cũng sẽ tự hiểu thôi. Quả nhiên, anh ta không gọi lại nữa. Nhẹ nhõm được một chút, tôi liếc nhìn lại thì thấy Chu Đình đang chăm chú vào điện thoại, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Kệ anh ta, tôi tranh thủ đứng dậy chuồn lẹ thì bỗng một giọng nam lạ vang lên ngay bên cạnh:
“Em gái xinh đẹp, uống nhiều quá nên ngã à? Để anh giúp em đứng dậy nhé.”
Tôi vội xua tay từ chối, khẽ đáp: “Không cần đâu, tôi tự đứng được mà.”
Gã kia vẫn không buông tha, lớn tiếng trêu chọc: “Một mình em làm sao đứng nổi, mặt đỏ hết cả lên rồi kìa!”
Tôi đỏ mặt vì lo lắng chứ không phải vì rượu, trời ạ! Không muốn đôi co thêm, tôi lạnh lùng nhìn hắn: “Không cần anh giúp, làm ơn tránh ra.”
Tên đó vẫn cười nham nhở, cố tình nắm lấy tay tôi, hành động khiến nhiều người xung quanh bắt đầu chú ý. Tôi càng thêm bất an, chỉ mong hắn biến đi cho khuất mắt.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau lưng gã trai:
“Mày không nghe người ta bảo tránh ra à?”
Tôi sững người. Thôi xong, số tôi đến đây là hết rồi. Thành phố này, từ nay chắc chẳng còn yên ổn với tôi nữa!