Ngoại truyện (góc nhìn Chu Đình)
Tôi đã không biết bao nhiêu lần nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên gặp Từ Uyển—ngay trong căn bếp nhà mình. Khi đó, tôi vừa trải qua mấy ngày làm việc mệt mỏi, và rồi bất chợt nghe thấy tiếng bước chân xa lạ vang lên...
Bỗng tôi nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng nói:
“Ôi, nếu bán hết mấy bức tranh này chắc mình thành VVIP của quán bar toàn trai đẹp mất thôi nhỉ?”
Tôi: “…”
Suýt nữa thì tôi sặc nước. Phải cố gắng lắm mới kìm được tiếng cười, tôi ngẩng đầu lên nhìn. Trước mặt tôi là một nữ sinh với vẻ ngoài dịu dàng, gương mặt thanh tú, mái tóc đen mềm mại buông xõa trên vai. Khi ánh mắt em chạm vào tôi, cả hai đều ngẩn người. Nhớ lại lời mẹ dặn hôm trước về chuyện thuê gia sư cho em trai, tôi thuận miệng hỏi:
“Cô là gia sư của em trai tôi à?”
“Vâng, thưa ngài.”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay bối rối nắm chặt vạt áo, hoàn toàn không còn vẻ hào hứng muốn đi bar như lúc trước. Tôi chỉ khẽ cười, cụp mắt che đi ý cười trong đáy mắt. Thật thú vị—bên ngoài thì ngoan hiền, bên trong lại nổi loạn. Tôi càng muốn tìm hiểu về em nhiều hơn.
Sau đó, tôi chủ động đưa em về trường. Một lần rồi lại nhiều lần. Từ Uyển giống như một bông hoa xấu hổ, chỉ cần tôi trêu nhẹ là em lại thu mình, giả vờ ngoan ngoãn. Thỉnh thoảng, em lại buột miệng nói ra một câu “gây sốc”, rồi vội vàng che giấu. Có lần, vì mải đưa em về mà tôi để bạn bè phải chờ. Đến khi bạn gọi điện hỏi:
“Anh Đình, dạo này bận gì mà chẳng thấy đâu?”
“Tôi bận đưa gia sư của em trai về.”
“Chăm thế cơ à? Đừng bảo là thích cô gia sư đó rồi nhé?”
Tôi nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang tiến về phía mình, chậm rãi đáp:
“Có lẽ vậy.”
Có lẽ, tôi đã phải lòng Từ Uyển mất rồi. Chính vì thế, khi em bị đám chủ nợ chặn đường, tôi chẳng ngần ngại đứng ra trả thay. Đôi mắt đỏ hoe của em lúc ấy khiến tôi không kìm được mà thổ lộ:
“Từ Uyển, em không cần phải trả lại số tiền này đâu.”
“Tất nhiên, tôi cũng không giúp không công, tôi muốn em làm bạn gái tôi.”
“Gần đây mẹ tôi cứ giục cưới, nếu em đồng ý, chắc chắn mẹ tôi sẽ vui lắm.”
Từ Uyển ngoan ngoãn như vậy, tôi tin mẹ sẽ quý em. Em hơi bất ngờ, nhưng vẫn đồng ý, dù vẫn khăng khăng muốn trả lại tiền cho tôi. Để giữ cho em lòng tự trọng, tôi nhờ trợ lý soạn một bản hợp đồng tình yêu, không muốn khoản nợ ấy ảnh hưởng đến hai đứa. Tôi chẳng buồn đọc, ký ngay, và em cũng làm theo. Thế là cả hai đều vui vẻ.
Sau đó, em cần kiệm trả lại từng đồng, còn tôi thì càng chiều chuộng, cho em nhiều hơn. Tôi cứ ngỡ giữa chúng tôi là tình cảm hai chiều. Cho tới khi tôi bí mật lên kế hoạch cầu hôn Từ Uyển trên đảo, lại thấy em ngơ ngác nói:
“Thời buổi này còn có chuyện chim hoàng yến thành chính thất à, lại rơi trúng mình nữa chứ…”
Tôi vừa buồn cười vừa bất lực. Tôi luôn xem em là bạn gái, còn em thì hết nghĩ tôi là gay, lại tưởng mình chỉ là “chim hoàng yến” được bao nuôi. Suy nghĩ của Từ Uyển đúng là khiến tôi nhiều phen dở khóc dở cười. Trong tiếng trêu chọc của bạn bè, tôi chỉ biết ôm em vào lòng, vừa tức vừa thương.
Hôm sau, tôi dứt khoát dắt em đến thẳng Cục dân chính, chính thức xóa sạch mọi nghi ngờ và sợ hãi của em. Đó chính là tình yêu của tôi.
(Hết)