Chương 4: Biết Anh Sắp Đính Hôn
Cảm giác nặng nề ấy cứ đè lên ngực tôi, như một hũ rượu nho chưa đủ ngày tháng, vị vừa chua vừa gắt, chẳng có chút ngọt ngào nào. Dù vậy, tôi vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn bên cạnh Chu Đình, không dám để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Thế mà không hiểu sao, hắn vẫn tỏ ra không hài lòng.
Lên xe rồi, Chu Đình không vội khởi động mà quay sang hỏi, giọng trầm thấp:
“Từ Uyển, cô ta vừa nói gì, em không muốn hỏi tôi sao?”
Trong đầu tôi thì xoay như chong chóng, nhưng ngoài miệng chỉ dám lí nhí:
“Chồng ơi, mình không đi ăn nữa à?”
Chu Đình: “…”
Hắn bất ngờ bật cười, nụ cười pha chút bất lực, chẳng hề chạm tới đáy mắt:
“Em ngoài ăn với ngủ ra thì chẳng biết làm gì khác à? Người ta đến tận nơi gây sự mà em cũng không phản kháng nổi?”
Tôi nhỏ giọng đáp:
“Em biết mà, em không dám đâu.”
“Đúng là đồ ngốc.”
Tôi chỉ biết cười trừ, rồi vươn người sang hôn hắn lấy lòng. Chu Đình chẳng né tránh, còn siết chặt eo tôi như muốn nghiền tôi thành hai mảnh. Thật ra, tôi hiểu hắn đang chờ tôi chủ động hỏi về chuyện kia, nhưng tôi không dám. Tôi sợ sự thật sẽ khiến mình đau lòng, nhất là khi lễ đính hôn chỉ còn một tháng nữa, ít ra tôi còn có thể nhận thêm một trăm vạn. Nếu bây giờ nói trắng ra, nhỡ đâu mất cả chì lẫn chài thì sao. Đời này, ai mà không vướng bận chuyện tiền bạc cơ chứ. Tôi tự an ủi mình bằng những lý do nghe có vẻ hợp lý.
Thời gian chờ đến ngày ra đảo nghỉ dưỡng, tôi dám chắc Chu Đình có thù với tôi thật. Hắn nhìn tôi suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ, chẳng làm được tích sự gì, nên lạnh lùng ra lệnh:
“Từ nay, em phải chuẩn bị cơm trưa mang đến công ty cho tôi mỗi ngày.”
Tôi hoang mang hỏi lại:
“Cơm em nấu đến heo còn phát hoảng, anh có chắc không?”
Chu Đình vừa thắt cà vạt vừa liếc tôi một cái:
“Không biết thì học. Chỉ cần em làm, anh sẽ ăn hết.”
Không còn đường lui, tôi đành gật đầu chấp nhận số phận. Không ngờ thái tử gia lại có sở thích “ngược” như vậy. Trước khi đi, Chu Đình còn dặn dò:
“Sắp tới sẽ có một buổi tiệc gia đình, tôi muốn em đi cùng. Sẽ có người tới đo quần áo cho em.”
Tôi ngoan ngoãn đồng ý, vừa lấy số đo xong đã lao vào học công thức nấu ăn. Sau vài lần suýt biến căn bếp thành bãi chiến trường, cuối cùng tôi cũng hoàn thành bữa trưa đầu tiên. Hí hửng ôm thành quả, tôi chạy đến công ty Chu Đình.
Công ty của thái tử gia nằm giữa trung tâm thành phố sầm uất nhất. Bình thường, trừ khi cần xuất hiện để dập scandal cho Chu Đình, tôi rất ít khi chủ động tới đây. Làm “chim hoàng yến” thì phải biết điều, không gây phiền phức cho chủ nhân.
Nhân viên lễ tân vừa thấy tôi đã lập tức kính cẩn mời vào thang máy riêng của chủ tịch. Mỗi lần như vậy, tôi lại có cảm giác mình như bà hoàng quyền lực bước vào lãnh địa của mình. Khi tới nơi, tôi mới biết Chu Đình đang họp, thư ký bảo tôi cứ chờ trong phòng làm việc.
Tôi ngồi xuống ghế sofa nhỏ, nhớ lại lần đầu tiên đến căn phòng này – cũng là ngày đầu tiên tôi nhận vai bạn gái của Chu Đình. Khi ấy, những ánh mắt dò xét của nhân viên khiến tôi chỉ muốn chui xuống đất. May mà Chu Đình không ép tôi phải xuất hiện nhiều.
Vậy mà hôm nay, không hiểu sao hắn lại nổi hứng bắt tôi mang cơm tới tận nơi. Đúng là tâm tư đàn ông khó dò như kim đáy bể. Đợi mãi không thấy Chu Đình quay lại, tôi bắt đầu thấy buồn chán, bèn lén lút quan sát mọi thứ trong phòng làm việc của hắn.
Bàn làm việc của Chu Đình có giá trị lên tới sáu con số, còn bộ sofa cũng chẳng kém cạnh với mức giá năm con số, tất cả đều được bài trí theo phong cách tối giản, lạnh lẽo. Tôi không kìm được tò mò, liếc nhìn quanh bàn làm việc của hắn. Ngoài chiếc máy tính, chồng tài liệu, cốc nước quen thuộc, còn có một khung ảnh nhỏ tinh xảo...
Ánh mắt tôi bỗng khựng lại. Khoan đã—trong khung đó là hình của tôi và Chu Đình?!
Tôi sững sờ nhìn tấm ảnh trước mặt. Trong bức hình, cả tôi và Chu Đình đều trẻ trung hơn hiện tại vài tuổi. Hai người ngồi sát bên nhau, cánh tay hắn vòng ra sau lưng tôi, như đang ôm eo. Tôi thì có vẻ hơi căng thẳng, vô thức tựa vào người hắn. Hôm đó hình như Chu Đình có uống chút rượu, khuôn mặt điển trai càng thêm cuốn hút, ánh mắt long lanh như sao trời. Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, trông rất vui vẻ.
Tấm hình này chụp khi nào nhỉ? À, tôi nhớ rồi—đó là buổi sinh nhật của Hạo Tử, bạn thân Chu Đình. Hắn dẫn tôi theo, cũng là lần đầu tôi gặp nhóm bạn của hắn sau khi nhận lời đóng giả bạn gái. Đám bạn ấy cứ gọi tôi là “chị dâu”, rồi kéo đi chụp ảnh tập thể. Sau này, tôi từng lấy hết can đảm hỏi xin Chu Đình bức ảnh này, nhưng hắn chỉ thản nhiên đáp:
“Họ không gửi cho tôi.”
Tôi ngại nên không hỏi thêm, rồi cũng quên mất chuyện ấy. Không ngờ, giờ đây tấm ảnh lại nằm ngay trên bàn làm việc của Chu Đình, thậm chí đã hơi ngả màu theo thời gian. Tôi khẽ chạm tay vào khung ảnh, lòng không khỏi thắc mắc: Chu Đình nghĩ gì khi để ảnh này ở đây? Dám ngang nhiên trưng ảnh chụp chung với “chim hoàng yến” giữa phòng làm việc, hắn không sợ vị hôn thê kia phát hiện rồi gây chuyện à? Nhưng trong sâu thẳm, tôi lại nhen nhóm một tia hy vọng—liệu Chu Đình có cảm xúc gì đặc biệt với tôi không?
Tôi nghĩ mãi mà chẳng tìm ra đáp án. Cơn buồn ngủ do đêm qua “chiến đấu” quá sức ập đến, tôi ngáp dài rồi ngủ gục luôn trên chiếc sofa nhỏ trong phòng Chu Đình.
Lúc mơ màng, tôi nghe tiếng cửa mở. Thư ký mang nước vào, vừa báo cáo vừa hạ thấp giọng. Tôi lơ mơ tỉnh dậy, đoán chắc Chu Đình đã quay lại. Đang định mở mắt thì nghe giọng hắn trầm thấp cùng tiếng lật tài liệu:
“Hai hôm trước tôi đã đặt nhẫn đính hôn, lát nữa kiểm tra tiến độ giúp tôi, báo luôn số đo lễ phục hôm nay.”
“Vâng, Chu tổng.”
“Chú ý chuẩn bị tiệc đính hôn trên đảo. Sau khi cầu hôn xong, tôi sẽ tổ chức đính hôn luôn.”
“Đã rõ.”
Tôi nằm im, vội nhắm tịt mắt lại. Thì ra Chu Đình thực sự yêu cô gái kia đến vậy, đến mức nóng lòng muốn cầu hôn, đính hôn ngay lập tức.
Những ngày trước chuyến đi đảo nghỉ dưỡng, Chu Đình bận tối mắt tối mũi, đi sớm về muộn nhưng gương mặt lúc nào cũng ánh lên niềm vui khó giấu. Tôi nhìn hắn tránh mặt tôi để gọi điện ngoài ban công, lòng bàn tay siết chặt. Chỉ còn hai ngày nữa thôi. Tôi đoán lần này, hắn sẽ tranh thủ kỳ nghỉ để tổ chức lễ đính hôn với cô gái ấy. Nghĩ đến đây, tôi chỉ biết thở dài, tự hỏi làm sao để giữ được chút thể diện cho mình khi chuyện đó xảy ra. Suy nghĩ nát óc vẫn không tìm ra giải pháp, cuối cùng đành lặng lẽ theo Chu Đình lên chiếc máy bay riêng của nhóm phú nhị đại.
Không ngờ, vừa gặp nhóm bạn giàu có, từ đâu xuất hiện một chàng trai “vibe mặt trời” chạy ào tới Chu Đình, vừa uốn éo vừa hét lớn:
“Chồng yêu ơi~”
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác như mình vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa về Chu Đình, trong lòng không khỏi rối bời.
Không thể tin nổi… Người mà hôm trước rủ Chu Đình đi “quẩy” thâu đêm hóa ra lại là đàn ông á? Vậy ra Chu Đình nhờ tôi đóng vai bạn gái chỉ để che mắt thiên hạ thôi sao?
Phát hiện này khiến tôi chỉ muốn tuôn ra hết mọi từ ngữ “mặn mòi” mà mình từng học được trong đời. Đúng là đồ gay lươn lẹo ~#%@%!
Đang lúc tôi còn sững sờ, chưa kịp hoàn hồn thì Chu Đình đã thẳng chân đá bay anh chàng kia ra xa, mặt đầy vẻ khó chịu:
“Muốn ăn đòn à?”
Người kia bị đá mà vẫn cười toe toét, chẳng giận dỗi gì, còn nhảy nhót lại gần:
“Anh Đình, mỗi lần em chọc anh là anh lại có phản ứng buồn cười ghê! Hahaha—”
“Lần trước em nhắn tin gọi anh là ‘chồng yêu’, anh cũng chẳng phản ứng gì cả.”
Chu Đình bực mình trừng mắt:
“Cút, lần đó tôi chỉ lười đôi co với cậu thôi.”
Có vẻ như Chu Đình đã quá quen với kiểu trêu chọc này rồi, chẳng buồn nổi nóng nữa. Hả? Vậy là tôi lại bị “lừa” một vố nữa à? Đùa dai thế!
Lúc này, Chu Đình mới quay sang nhìn tôi, chỉ liếc một cái đã nhíu mày, khóe môi cong lên đầy ẩn ý:
“Từ Uyển, sao mặt em nhìn kỳ lạ thế?”
“Chẳng lẽ em tin thật à?”