Chương 2: “Quậy” Ở Bar

Mỗi lần Chu Đình khoác lên mình vẻ mặt lạnh như băng, không khí xung quanh dường như cũng đặc quánh lại, chẳng một sinh vật nào dám bén mảng tới gần. Gã đàn ông vừa rồi chỉ dám lúng túng gãi mũi rồi lủi đi mất. Gã thoát thân được, còn tôi thì chỉ muốn “bốc hơi” khỏi hiện trường càng nhanh càng tốt.

Khi tôi còn đang loay hoay tìm lời giải thích, Chu Đình đã liếc xuống tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, gương mặt tối sầm khiến tôi chỉ muốn độn thổ. Hắn nói vài câu với đám bạn rồi rời bàn, tôi lập tức cuống cuồng chạy theo, chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến cô bạn thân vẫn đang nhảy nhót ngoài kia.

Vừa ngồi lên xe, tôi còn chưa kịp thở thì Chu Đình đã lạnh lùng phớt lờ tôi, chân ga đạp mạnh khiến lưng tôi đập vào ghế đau điếng. Tôi chỉ biết ngồi im thin thít, trong đầu chỉ muốn bật nhạc “Hãy thứ tha cho em” để cầu xin một con đường sống.

Thú thật, tôi chẳng biết phải làm gì để xoa dịu cơn giận của “quả bom nổ chậm” này. Nên viện cớ bị ma nhập, hay giả bộ nói mình chỉ tình cờ đi ngang qua? Nhưng nhỡ hắn nổi điên thật thì tôi cũng xác định luôn.

Khi xe dừng trước cửa nhà, tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì Chu Đình đã vòng sang phía ghế phụ, bế bổng tôi lên vai như vác bao gạo. Tôi lúng túng kêu lên: “Chu, Chu Đình…” nhưng chỉ nhận lại một cái vỗ mông cảnh cáo.

“Nếu em còn nhiều sức thế thì đêm nay thức cùng tôi luôn nhé.”

Tôi đỏ bừng mặt, nằm im re trên vai hắn, không dám nhúc nhích thêm chút nào.

Đôi lúc tôi mệt đến mức chỉ muốn gọi cảnh sát giải cứu. Nếu không phải lịch sử ghi lại, tôi còn tưởng mình vừa đi xây Kim Tự Tháp Ai Cập về. Tôi ôm gối thở dài, nhắn tin báo bình an cho bạn thân rồi nằm vật ra giường.

Một lát sau, Chu Đình cũng bước vào, trên người còn vương hơi nước và mùi sữa tắm giống hệt tôi. Theo thói quen, tôi định quay sang rúc vào lòng hắn, nhưng ký ức xấu hổ ở quán bar lại hiện về khiến tôi đơ người, chẳng biết nên động hay nên nằm yên. Đầu ngón chân đã rục rịch chuẩn bị “chuồn” tiếp.

“Từ Uyển, quay lại đây.” Giọng Chu Đình vang lên phía sau.

“Dạ… em đây.” Tôi rón rén quay lại, nhìn hắn với ánh mắt nịnh nọt, sợ hắn lôi thắt lưng ra “dạy dỗ” tôi một trận. Nhưng trái với dự đoán, Chu Đình chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt nửa cười nửa không, hàm dưới sắc nét, ánh mắt lười biếng mà quyến rũ. Hắn nhéo nhẹ má tôi, rồi kéo tôi ôm vào lòng.

“Ngủ đi.”

Ơ, không tính sổ với tôi à? Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn.

“Nếu em không ngủ được thì làm tiếp nhé?” Chu Đình nhắm mắt, buông lời đe dọa nhẹ nhàng.

Tôi lập tức giả vờ “chết lâm sàng”, không dám hó hé. Nhưng tò mò vẫn thôi thúc, tôi rụt rè hỏi:

“Chu Đình…”

“Hửm?” Hắn mở mắt, ánh nhìn lạnh lùng.

Tôi đổi giọng nũng nịu: “Chồng ơi, anh không giận chuyện lúc ở quán bar sao?”

Chu Đình vừa kéo tôi lại gần vừa nói một câu khiến tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì: “Em nghĩ tôi ngốc lắm à?”

Chỉ một câu thôi mà não tôi như muốn quá tải. Ý anh ta là gì? Phải chăng Chu Đình đã sớm nhận ra tôi không phải kiểu “bạch liên hoa” yếu đuối? Nhưng tại sao anh không vạch mặt tôi? Hay bạn thân tôi nói đúng, mấy đại gia đều thích kiểu “chim hoàng yến” này? Vậy tôi có cần tiếp tục diễn nữa không đây? Đúng là kiếm tiền chưa bao giờ là chuyện dễ dàng mà!

Giờ thì lão nô nên đóng vai gì tiếp theo đây, thưa Thái tử gia? Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy mệt rã rời, tôi dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trong mơ, mọi ký ức lại quay về thời điểm lần đầu gặp Chu Đình, cứ như đang xem một bộ truyện Mary Sue ngập tràn tình tiết “ngôn tình cẩu huyết”.

Ngày ấy, tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường, phải bươn chải đủ nghề làm thêm để trang trải học phí và tiền ăn ở. Định mệnh run rủi thế nào, tôi lại may mắn nhận làm gia sư cho một cậu nhóc tiểu học sống trong khu biệt thự xa hoa của giới nhà giàu. Dạy được nửa buổi, tôi khát khô cả cổ nên tranh thủ xin phép học trò đi vào bếp lấy nước.

Trên đường xuống bếp, tôi phải đi ngang qua một dãy hành lang treo đầy tranh cổ đắt giá, mỗi bức đều có giá trị bằng cả gia tài. Tôi vừa đi vừa thầm nghĩ, nếu bán được một bức chắc cũng đủ nuôi cả đội người mẫu nam rồi nhỉ?

Đang mải mê tưởng tượng, tôi bất ngờ va phải Chu Đình. Khi ấy, hắn đứng tựa lưng vào bệ bếp, tay cầm ly nước, gương mặt đẹp đến mức tưởng như nhân vật bước ra từ tranh vẽ. Nghe tiếng động, hắn khẽ ngước mắt lên, ánh nhìn lười biếng nhưng sắc lạnh.

“Cô là gia sư của em trai tôi à?”

Tôi lúng túng nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. “Vâng, đúng vậy ạ.”

Chu Đình chỉ khẽ đáp lại rồi cúi xuống, chẳng buồn nói thêm câu nào. Thái độ lạnh lùng ấy khiến tôi thấy hơi “quê”, đành lặng lẽ rót nước, không dám hó hé nữa.

Buổi học kết thúc, tôi lục đục ra cổng biệt thự bắt taxi về trường thì bất ngờ một chiếc xe sang trọng dừng lại trước mặt. Qua cửa kính, tôi nhận ra đôi mắt đen sâu thẳm của Chu Đình phía sau tay lái.

“Cô Từ, để tôi đưa cô về.”

Tôi ngây người nhìn khuôn mặt hoàn hảo của hắn, chẳng hiểu sao lại gật đầu đồng ý như bị thôi miên.

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao