Chương 3: Vị Hôn Thê
Từ sau hôm đó, mỗi lần tôi đến dạy học, đều thấy Chu Đình xuất hiện ở nhà. Kết thúc buổi học, hắn lại lịch sự đưa tôi về tận trường. Dần dần, tôi bắt đầu nghi ngờ không biết anh chàng này có vấn đề gì không, bởi lẽ chẳng ai rảnh rỗi đến mức ngày nào cũng làm tài xế miễn phí như vậy cả.
Tôi cũng từng tự hỏi liệu có phải Chu Đình thích mình không, nhưng rồi lại nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ ấy. Dù sao thì, với một người “điểu ti” như tôi – không tiền, không quyền, chẳng có gì nổi bật – thì biết thân biết phận vẫn là lựa chọn an toàn nhất.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua cho đến một ngày, khi Chu Đình vừa tiễn tôi về ký túc xá thì bất ngờ chạm mặt đám người đến đòi nợ. Đó là chủ nợ cũ của bố tôi, người ngày nào cũng đến làm phiền, ép tôi phải trả nợ thay cha. Nếu chuyển thể thành phim truyền hình dài tập, chắc cũng đủ kịch tính để kéo dài cả trăm tập.
Tôi vốn không muốn để Chu Đình chứng kiến cảnh mình lúng túng, nên chỉ biết cắn răng bảo hắn về trước. Ai ngờ thái tử gia lại bình thản ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám du côn:
“Các người đến tìm Từ Uyển đòi nợ à?”
“Mày là ai? Có tiền trả thay nó không? Không thì biến đi, không tao cho ăn đòn bây giờ!”
Tôi càng thêm sốt ruột, vội vàng kéo Chu Đình đi nhưng lại bị hắn giữ chặt lấy tay. Bàn tay to lớn, ấm áp của hắn khiến tôi sững sờ.
“Bao nhiêu tiền, tôi trả thay cô ấy.”
Đêm đó, Chu Đình không chút do dự thanh toán giúp tôi khoản nợ hơn mười vạn tệ. Khi tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đám chủ nợ đã vui vẻ rút lui. Tôi nhìn Chu Đình với ánh mắt đầy cảm xúc lẫn lộn, khẽ nói:
“Cảm ơn anh Chu.”
Chu Đình thả tay tôi ra, thản nhiên đáp:
“Từ Uyển, em không cần trả lại tôi số tiền này. Nhưng tôi cũng không giúp không đâu – tôi muốn em đóng giả làm bạn gái tôi.”
“Gần đây mẹ tôi cứ giục cưới mãi, có em bên cạnh chắc bà ấy sẽ hài lòng.”
Nghe những lời đó, tôi tự dưng hiểu ra ý nghĩa khác. Dù nghèo thật, tôi cũng không muốn đánh mất lòng tự trọng, số tiền này tôi nhất định sẽ trả lại. Chu Đình chẳng nói gì thêm, chỉ đưa tôi một bản hợp đồng tình yêu. Tôi mở ra đọc sơ qua:
[... Trong thời gian chưa trả hết nợ, Từ Uyển không được tự ý chấm dứt quan hệ với Chu Đình, cũng không được dính dáng đến bất kỳ bạn bè nào của hai bên...]
Không nghĩ ngợi gì thêm, tôi ký tên luôn, chính thức bắt đầu “sự nghiệp” làm chim hoàng yến bên cạnh thái tử gia Bắc Kinh. Dù Chu Đình là chủ nợ, mỗi tháng hắn vẫn chuyển cho tôi một triệu tệ, gọi là tiền tiêu vặt nhưng tôi biết rõ đó là “phí bao nuôi” trá hình. Nhờ số tiền này, tôi từ khách quen của chợ đầu mối đã vươn lên thành “phú bà” nho nhỏ, sống cuộc đời tự do sung túc.
Tất nhiên, tôi cũng biết cách che giấu bản chất nổi loạn, ngoan ngoãn đóng vai bạn gái mẫu mực, giúp hắn đối phó với bố mẹ giục cưới, đồng thời ngăn cản những “tiểu tam” lượn lờ xung quanh. Tôi luôn giữ chừng mực, biết điều, không vượt quá giới hạn. Năm năm trôi qua nhanh như chớp mắt. Đôi khi, tôi còn tự hỏi liệu mình có thực sự là người con gái mà Chu Đình yêu thật lòng không.
Sau vụ lùm xùm ở quán bar, mối quan hệ giữa tôi và Chu Đình vẫn không có gì thay đổi, nhưng tôi cảm nhận được tâm trạng hắn dường như tốt hơn trước. Bình thường, hắn hiếm khi đưa tôi đến những nơi như quán bar hay hộp đêm, vậy mà giờ chỉ cần có dịp tụ tập bạn bè là hắn lại đưa tôi đi cùng, công khai không chút ngần ngại. Bề ngoài thì vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng dưới gầm bàn lại không ngừng trêu chọc tôi bằng những cái vuốt ve tinh nghịch.
Tần suất “chiến đấu” xuyên đêm của chúng tôi cũng tăng vọt, khiến tôi suýt nữa phải đặt cả lô thuốc bổ thận trên mạng để ứng phó.
Những hành động khó hiểu của Chu Đình khiến tôi càng lúc càng rối trí. Rõ ràng hắn sắp đính hôn, vậy cớ gì vẫn cứ quấn lấy tôi mãi không rời? Vị hôn thê kia thực sự rộng lượng đến mức nhắm mắt làm ngơ sao?
Tôi ôm gối, trong lòng đầy tâm sự. Sau khi bị Chu Đình “hành hạ” xong, hắn bất ngờ lên tiếng:
“Uyển Uyển, tháng sau cùng anh ra đảo chơi nhé, cả Hạo Tử cũng đi.”
Tôi ngơ ngác: “Hả?”
Chu Đình vừa xoa nhẹ vành tai tôi vừa hỏi:
“Sao thế, không muốn đi à?”
Nghe giọng hắn không chút cảm xúc, tôi sợ hắn lại nổi giận nên vội vàng gật đầu lia lịa:
“Muốn chứ, em rảnh mà!”
“Ừ, miễn là em vui là được.”
Tôi nghĩ đơn giản đây chỉ là chuyến nghỉ dưỡng bình thường của hội con nhà giàu, nên cũng chẳng bận tâm gì. Sau khi ngoan ngoãn hôn Chu Đình thêm một lúc, tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, tôi cảm giác ai đó đang vuốt ve ngón tay mình, nhột đến mức phải lầm bầm mấy câu. Người bên cạnh lại gần hơn, ôm tôi thật chặt.
Khi tôi đang lục đục chuẩn bị hành lý cho chuyến đi đảo, thì một chuyện bất ngờ xảy ra. Hôm ấy, tôi ngồi trong phòng ăn chờ Chu Đình đến ăn cùng, thì một người phụ nữ xuất hiện với chiếc túi Hermes bản giới hạn, kiêu kỳ ngồi xuống đối diện. Tôi còn ngáp ngắn ngáp dài vì buồn ngủ, chẳng hiểu chị này là ai, có nhầm bàn không?
Cô ta liếc tôi đầy khinh miệt, hàng mi giả như muốn rụng xuống bàn.
“Cô là Từ Uyển đúng không? Tôi là vị hôn thê của Chu Đình. Hôm nay tôi muốn nói chuyện với cô.”
Tôi giật mình, vị hôn thê… của Chu Đình?
“Chị muốn nói gì?”
Cô ta nhếch mép cười lạnh:
“Đơn giản thôi, chỉ cần cô rời khỏi Chu Đình, tôi sẽ cho cô bất cứ thứ gì cô muốn. Cứ thoải mái điền số tiền, chọn căn nhà nào cũng được. Chỉ cần cô ngoan ngoãn biến đi, tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện trước đây.”
Tôi đặt ly nước xuống, thở dài. Thật ra, tôi đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi. Kỹ năng rút tiền mặt bằng chi phiếu của tôi thuộc dạng thượng thừa, cuối cùng cũng gặp được “nhà tài trợ vàng”. Thế nên tôi lập tức nở nụ cười lấy lòng:
“Gì cũng được thật à?”
“Hử?”
Cô gái có vẻ bất ngờ trước thái độ xoay chuyển của tôi, nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu ngạo, gật đầu chắc nịch:
“Đương nhiên.”
Tôi vui như mở cờ trong bụng:
“Vậy em—”
“Em định làm gì?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh khiến tôi cứng họng ngay tức thì.
Thật sự bái phục luôn! Không hiểu sao lần nào tôi định làm chuyện mờ ám cũng bị Chu Đình bắt quả tang, như thể trên người tôi gắn định vị vậy. Trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ. Tôi lập tức đổi giọng, nhìn thẳng vào mắt cô gái kia, nghiêm túc nói:
“Tôi sẽ không bao giờ bị mua chuộc. Dù có thế nào tôi cũng không rời xa Chu Đình đâu. Sau này đừng tìm tôi nữa, tôi không phải kiểu phụ nữ ham vật chất. Tôi yêu Chu Đình, anh ấy là tất cả đối với tôi!”
Cô gái kia sững sờ trước màn “diễn sâu” của tôi, chắc hẳn chưa từng gặp ai mặt dày đến vậy. Tôi quay sang nhìn Chu Đình, mắt long lanh như cún con chờ khen thưởng, nếu có đuôi chắc đã vẫy tít mù. Chu Đình nhướng mày, cười mỉm khó đoán, rồi đưa tay nhéo má tôi ngay trước mặt cô gái. Sau đó, hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào chị ta:
“Vương tiểu thư, tôi không nhớ mình từng có vị hôn thê nào cả.”
Cô gái tức tối:
“Chu Đình, chẳng phải cha mẹ hai bên đã bàn bạc xong rồi sao?”
“Bàn trong mơ chắc?”
Chu Đình bật cười đầy mỉa mai.
Ơ, hóa ra chuyện đính hôn chỉ là tin đồn thất thiệt? Nhưng chưa kịp vui mừng, thái tử gia lại tiếp lời:
“Nếu cô mong chờ tiệc đính hôn đến vậy, tháng sau tôi nhất định sẽ mời cô.”
Tôi giật nhẹ hàng mi. Vậy là vị hôn thê thật sự của hắn đúng là có tồn tại, nhưng… lại không phải người trước mặt tôi.