Chương 5: Chúng Tôi Sẽ Kết Thúc ?

Tôi rụt cổ, lặng lẽ theo sau gương mặt lạnh tanh của Chu Đình lên máy bay riêng. Anh chàng “ánh dương” vừa rồi dường như nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng phân bua:

“Chị dâu ơi, vừa nãy em chỉ đùa thôi mà! Em là Tiểu Khải, bạn của anh Đình, mới về nước chưa lâu. Em hay pha trò vậy chứ không có ý gì đâu, chị đừng hiểu lầm nhé.”

Tôi liếc trộm sang khuôn mặt đen như đáy nồi của Chu Đình, gật đầu lia lịa:
“Ừ, tôi hiểu, tôi hiểu mà.”

Tiểu Khải thở phào, vui vẻ tiếp lời:
“Chị dâu tha thứ cho em là tốt rồi, chứ lỡ mấy hôm nữa hai người...”

“Cậu hôm nay nói nhiều quá đấy.”
Chu Đình ngồi bên cạnh bỗng giơ chân đá Tiểu Khải một cú, cắt phăng câu nói còn dang dở. Tiểu Khải kêu “ai da” một tiếng, nhìn Chu Đình rồi lại bật cười lớn hơn, sau đó lon ton nhập hội với đám phú nhị đại phía xa.

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng chẳng có thời gian để suy nghĩ, vì nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này là dỗ dành vị Thái tử gia đang giận dỗi. Chắc hẳn vẻ mặt sững sờ của tôi vừa rồi đã khiến hắn không vui. Dù gì thì kết thúc cũng sắp đến, nhưng tôi không muốn mọi thứ khép lại bằng một trận cãi vã. Dẫu sao, tôi cũng có tình cảm với Chu Đình. Ngay từ lần đầu gặp nhau trong căn bếp ấy, tôi đã rung động. Về sau bị “bao nuôi”, tôi cũng không phản kháng, thậm chí từng mơ mộng về một cái kết đẹp như truyện ngôn tình, nơi nữ chính từ bạn gái giả trở thành người yêu thật sự của nam chính. Nhưng có lẽ tôi đã mơ quá nhiều.

Trong lòng đắng ngắt, tôi lấy hết can đảm nắm tay Chu Đình, mang theo bao tâm sự và hy vọng mong manh chẳng bao giờ dám nói thành lời. Bất ngờ, nét mặt cau có của Chu Đình dịu lại, lông mày giãn ra, ánh mắt trở nên mềm mại. Hắn quay sang, bất lực hôn nhẹ lên môi tôi:

“Từ Uyển, em đúng là đồ ngốc.”

Giọng nói dịu dàng ấy càng khiến tôi thêm đau lòng. Đúng vậy, em chính là cô ngốc lỡ yêu mất “kim chủ” của mình.

Từ khi đặt chân lên đảo, Chu Đình bận rộn đến mức chẳng thấy đâu. Tôi cũng chẳng muốn tự làm mình bẽ mặt nên chỉ quanh quẩn trong khách sạn, buồn chán đến mức muốn mở hai chai rượu lấy can đảm, định bụng nếu Chu Đình cầu hôn thì sẽ lao ra “giật người”. Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng.

Tối hôm đó, tôi chờ mãi không thấy Chu Đình quay lại. Nhìn qua cửa kính khách sạn, tôi thấy ngoài bãi biển có ai đó đang chuẩn bị cho một buổi lễ lãng mạn. Có vẻ như sắp có màn cầu hôn trên bãi cát. Gần đây, phong trào lên đảo cầu hôn hot thật đấy.

Đúng lúc ấy, điện thoại tôi reo lên. Chu Đình nhắn: [Từ Uyển, em xuống bãi biển đi.]

Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nghe lời, thong thả đi bộ ra bãi cát. Không hiểu hôm nay “vía đào hoa” thế nào mà suốt dọc đường, cả chục anh chàng đẹp trai tặng hoa hồng cho tôi, ai cũng cười tươi rói. Ban đầu tôi còn bối rối, nhưng càng đi tim càng đập mạnh, linh cảm có gì đó bất thường. Tình huống này chẳng phải giống phim ngôn tình, nữ chính đi hết con đường hoa là nhận được màn cầu hôn lãng mạn nhất đời sao?

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, tôi đã thấy mình run rẩy không dám tin vào sự thật.

Tôi lặng lẽ bước xuống bãi cát, nơi Chu Đình đang đứng giữa trung tâm sân khấu của buổi lễ lãng mạn mà tôi vừa nhìn thấy từ khách sạn. Dáng người cao lớn, nổi bật đến mức làm tôi choáng váng. Bao quanh là bạn bè thân thiết của hắn.

Thì ra Chu Đình thực sự muốn cầu hôn. Lúc ấy, hắn chăm chú nhìn tôi, vẫy tay gọi như gọi một chú cún nhỏ:

“Uyển Uyển, lại đây.”

Tôi cắn nhẹ môi, chậm rãi tiến lại gần. “Chu Đình, chuyện này rốt cuộc là—”
Chưa kịp nói hết câu, Chu Đình đã ngắt lời tôi, ánh mắt anh sáng rực, giọng nói có phần run rẩy:
“Từ Uyển, anh nghĩ em cũng đoán ra rồi. Anh đã rung động với em ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em trong căn bếp ấy. Năm năm qua, chúng ta vừa quen vừa yêu, và anh hy vọng nhiều thập kỷ sau nữa cũng vẫn được ở bên em. Hôm nay, anh muốn thay đổi mối quan hệ của chúng ta.”

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, Chu Đình bất ngờ quỳ một gối xuống, mở chiếc hộp nhẫn kim cương lấp lánh 10 carat trước mặt tôi. Ánh sáng lóa mắt khiến tôi choáng váng.
Hắn dịu dàng hỏi: “Từ Uyển, lấy anh nhé?”

Tôi chết lặng. Đầu óc như vừa bị ném một quả bom nguyên tử, tai ù đi, mắt hoa lên, pháo hoa trong đầu bắn rực rỡ. Đây là… cầu hôn thật sao? Người được cầu hôn là tôi thật sao?

Trái tim tôi đập thình thịch. Giữa những ánh mắt hồi hộp của Chu Đình và tiếng hò reo cổ vũ của bạn bè xung quanh, tôi phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn. Lắp bắp, tôi thốt lên:
“Thời buổi này mà vẫn có chuyện chim hoàng yến thành chính thất à? Lại còn rơi trúng mình nữa chứ!”

Câu nói vừa dứt, cả bãi biển bỗng im phăng phắc. Tôi còn thấy rõ nét mặt Chu Đình chuyển từ lo lắng sang bối rối, rồi lập tức trở lại bình thường với tốc độ tên lửa. Cuối cùng, hắn mỉm cười—nụ cười pha lẫn giận dữ.
“Chim hoàng yến biến thành chính thất cơ à?”

Tôi lí nhí:
“Thì trước đây quan hệ của mình chẳng phải thế sao? Anh còn ký hợp đồng với em, giờ cầu hôn thành công thì em thành chim hoàng yến thượng vị còn gì.”

Chu Đình hít sâu, như đang cố kiềm chế bản thân không lao vào “xử” tôi ngay tại chỗ. Tôi nhận ra có biến, dè dặt hỏi:
“Không đúng à?”

Không nói thêm lời nào, Chu Đình đứng dậy, đeo chiếc nhẫn lấp lánh vào tay tôi, rồi cười lạnh:
“Mấy ý nghĩ kỳ quặc của em lúc nào cũng khiến anh bất ngờ. Anh chưa từng xem em là chim hoàng yến. Ngay từ ngày đầu hẹn hò, em đã là bạn gái của anh rồi. Cái hợp đồng kia chỉ để giữ thể diện cho em, anh không muốn món nợ kia làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai đứa mình.”

Dù khuôn mặt Chu Đình đã tối sầm lại, nhưng từng lời anh nói vẫn rõ ràng, chân thành. Tôi mở to mắt, không tin nổi. Bao năm qua tôi cứ nghĩ mình chỉ là người được “bao nuôi”, không dám thổ lộ tình cảm, còn anh thì luôn xem tôi là người yêu thực sự. Trong tiếng cười rộn ràng của bạn bè, Chu Đình nghiêng người ôm chặt tôi vào lòng. Giọng anh khàn khàn, trêu chọc bên tai:
“Nếu em thích kiểu quan hệ này, tối nay mình thử luôn cũng được.”

Tôi giật mình, cảm giác lưng bắt đầu đau nhức:
“Chồng ơi, anh nghe em giải thích đã!”

“Cách xưng hô thì duyệt, lý do thì miễn bàn.”
Tôi phụng phịu, nhưng rồi cũng không nhịn được mà lao vào vòng tay anh, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Hóa ra, mọi điều đều có lý do. Một người lạnh lùng như Chu Đình lại chủ động đưa tôi về nhà, trả nợ hộ tôi, để ảnh hai đứa trên bàn làm việc, bí mật chuẩn bị màn cầu hôn, rồi còn rủ tôi đi nghỉ dưỡng trên đảo.

Tôi cười khúc khích, ôm chặt lấy Chu Đình, hạnh phúc tràn ngập:
“Chu Đình, em cũng muốn nói cho anh một bí mật.”

“Hử?”

“Thật ra, em cũng thích anh từ lần đầu gặp mặt.”

Nói xong, tôi thấy trong đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh của Chu Đình bỗng rực sáng như pháo hoa, đẹp đến nao lòng.

(END)

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao