Chương 5: Lá thư gửi muộn

Tôi không khỏi tự hỏi liệu mình vừa trải qua một cơn mơ giữa ban ngày. Những bông tuyết lạnh giá táp vào da thịt khiến toàn thân tôi run lên, không sao kiểm soát nổi. “Anh… anh đang nói đùa đúng không?” Tôi lắp bắp, bất giác thấy mình như trở lại hình ảnh Dụ Vãn An “tiểu nói lắp” ngày xưa.

Giang Lẫm vẫn điềm tĩnh, nhẹ nhàng cởi áo khoác choàng lên vai tôi. “Em thử xem trong túi áo có gì đi.”
Hơi ấm của anh vẫn còn vương lại trên lớp vải, bao bọc lấy tôi. Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ biết làm theo lời anh, thò tay vào túi áo khoác. Tôi lấy ra từng món một: một hộp nhẫn, một thẻ ngân hàng, một cuốn sổ hộ khẩu. Ngỡ ngàng nhìn những thứ trong tay, tôi vẫn chưa hết run.

“Nhẫn này, sính lễ này, còn đây là sổ hộ khẩu để đến cục dân chính.”
Gió thổi ào ạt, nhưng giọng Giang Lẫm lại bình thản và chân thành lạ thường. “Và cả anh nữa.”

Mọi thứ mờ mịt, nhưng khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn òa khóc. Ánh trăng tôi từng mơ ước suốt bao năm nay bỗng hóa thành người đang chạy về phía tôi, làm sao có thể không rơi nước mắt vì hạnh phúc? Tôi cố gắng kìm lại, nhưng nước mắt cứ lặng lẽ rơi, thấm cả lên chiếc hộp nhung đỏ.

Giang Lẫm xoa nhẹ mái tóc tôi, thở dài: “Sao lại khóc rồi?”
Tôi ngước lên, đôi mắt nhòe nước khiến khuôn mặt anh vừa gần gũi lại vừa xa xăm. Anh liên tiếp mang đến cho tôi hết bất ngờ này sang bất ngờ khác, khiến tôi chẳng biết nên khóc hay cười. “Em nghèo lắm đấy.”

“Không sao, ít tiền vẫn là tiền mà.”
Tôi bật cười, định giơ tay đánh anh thì bị anh giữ chặt cổ tay, kéo tôi vào lòng. Hơi thở ấm áp của anh phảng phất bên tai, dịu dàng quấn lấy từng nhịp tim tôi.
“Lần này, đừng từ chối anh nữa nhé.”

Tôi cảm thấy mình không thể đưa ra câu trả lời, liền quay đầu bỏ chạy. Tôi sợ bản thân sẽ yếu lòng, sợ mình sẽ tham lam hạnh phúc ngắn ngủi này rồi lại khiến anh vướng vào cuộc đời đầy bấp bênh của tôi. Tôi chạy đi vội vã, thậm chí quên cả trả áo khoác cho anh.

Cuối cùng, tôi ngồi thẫn thờ trong căn phòng tối, vẫn cuộn tròn trong áo khoác của anh, cảm giác như được anh ôm trọn vào lòng. Thời gian trôi qua, tôi vẫn không tin nổi mọi chuyện là thật, cứ ngỡ mình đang mơ một giấc mơ hoang đường.

Tôi bắt đầu hoài nghi, không biết có phải gần đây Giang Lẫm gặp chuyện gì kích động không. Nghĩ ngợi mãi không yên, tôi mở Wechat nhắn cho Trần Kha. Sau vài câu hỏi thăm, tôi dò hỏi: “Dạo này Giang Lẫm vẫn ổn chứ?”

Trần Kha đáp: “Vẫn bình thường, sao vậy?”
Ngay sau đó, cậu ta như nhận ra điều gì, gửi ngay một emoji nháy mắt: “Hai người có chuyện gì rồi đúng không?!!”
Nhìn cái emoji đó, tôi bỗng thấy áy náy. Nói dối cũng không ổn, mà thừa nhận thì càng khó. Trần Kha vốn rất tinh ý, thấy tôi chần chừ không trả lời thì lập tức hiểu ra. Cậu ta khoa trương gào lên: “Trời đất! Tôi biết ngay tên kia chưa từng hết hi vọng mà, hai người sớm muộn gì cũng gặp lại thôi, tôi đoán không trật phát nào!”

Trong đầu tôi như có mây đen kéo tới: “Hi vọng gì cơ?”
Trần Kha cười lớn: “Cậu tự đoán xem?”
Chỉ một tiếng cười ấy thôi cũng khiến tôi bối rối.
Trần Kha tiếp tục: “Mấy năm trước ‘người ta’ đi bộ đội, quanh năm suốt tháng chỉ xin nghỉ đúng dịp sinh nhật cậu, hóa ra là để tặng quà sinh nhật cho cậu đấy. Chúng tôi là bạn thân mà còn phải nhờ cậu mới gặp được ‘người ta’.”
Tôi bỗng thấy Trần Kha như đang trách móc mình.

Khoan đã, Giang Lẫm từng tặng quà sinh nhật cho tôi sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía tủ kính đầy gấu bông, bất chợt mọi chuyện trở nên sáng tỏ. Thảo nào hôm trước Giang Lẫm đến, anh lại đặc biệt chú ý đến chúng. Hóa ra, tất cả đều là quà của anh gửi tặng.

Tôi chỉ muốn tự vả cho mình một cái, không hiểu sao lại buột miệng nói ra những lời ngớ ngẩn trước mặt anh ấy.
Trần Kha nhắn: “Mấy năm nay, cậu ta chẳng buồn xem gì ngoài tin tức, thế mà lại đều đặn nghe chương trình radio tình cảm của cậu. Lo chuyện thiên hạ làm gì, chẳng qua là vì phát thanh viên mà thôi!”
Tôi chẳng còn sức để tranh luận, chỉ đáp qua loa: “Cậu nói quá rồi đấy.”
Tôi biết Giang Lẫm từng nghe radio của tôi, nhưng bảo ngày nào cũng nghe thì thật khó tin.
Trần Kha: “Nói quá cái gì mà quá!”
Không hiểu sao cậu ấy lại nổi cáu như vậy. Cậu ta tiếp tục gõ lia lịa: “Tôi biết Giang Lẫm từ trong bụng mẹ, tính cách thế nào tôi còn lạ gì. Ngạo mạn, cố chấp, tự tôn trời đánh, bị cậu từ chối hai lần mà vẫn không chịu buông, đúng là chẳng có tiền đồ!”
Đọc tin nhắn dài dằng dặc ấy, tim tôi cứ thấp thỏm không yên.
Tôi bối rối hỏi lại: “Tôi từ chối anh ấy hai lần hồi nào?”
Trần Kha: “Phát thanh viên Dụ, giả vờ cũng vô ích thôi.”
Tôi nhíu mày: “Tôi không giả vờ, thật sự chẳng nhớ gì cả.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi Trần Kha mới giải thích: “Lần đầu là hôm tốt nghiệp cấp ba, cậu online trên QQ mà không trả lời tin nhắn của cậu ấy. Lần thứ hai là trên wechat, cậu block luôn.”
Tôi chết lặng. Hóa ra hai lần Giang Lẫm nói viết thư tình cho một người, đều là gửi cho tôi sao?
Cả hai lần, tôi đều không hay biết, đều bỏ lỡ.
Tôi bắt đầu lục lại ký ức. Sau kỳ thi đại học, tôi không đăng nhập được QQ. Bạn bè bảo vẫn thấy tôi online, lúc ấy tôi mới biết tài khoản bị hack. Ngày hôm sau có điểm thi, bà ngoại tôi qua đời. Tôi chẳng còn tâm trí nào lấy lại tài khoản nữa. Khi ấy, tôi vừa mất đi người thân, vừa lỡ mất Giang Lẫm.
Lần thứ hai trên wechat, tôi còn nhớ rõ, sau khi Giang Lẫm đổi tên thành “Đừng làm phiền tôi”, mắt tôi đỏ hoe. Tôi đã mở hồ sơ anh ấy rất lâu rồi mới quyết định block. Nếu anh ấy có gửi tin nhắn, chắc cũng vào khoảng thời gian đó. Tôi không bật thông báo, nên đã bỏ lỡ tất cả.
Một cơn đau nhói bỗng quặn lên trong ngực, khiến tôi nghẹn thở.
Số phận chưa bao giờ ưu ái tôi. Nếu có cho tôi chút may mắn, thì cũng sẽ lấy lại bằng những sự cố tình cờ nhất.
Tôi ôm ngực, thở dốc trong bóng tối, bên tai văng vẳng một câu lặp đi lặp lại:
“Dụ Vãn An, đó là số phận. Hãy chấp nhận nó đi.”

Tôi đã khóc, rồi thiếp đi trong cảm giác nặng nề.
Trong giấc mơ, tôi lại thấy hình ảnh thiếu niên Giang Lẫm bước về phía mình.
Những năm tháng tuổi trẻ sống trong cái bóng “tiểu nói lắp”, mỗi lần bị gọi lên bảng trả lời là cả lớp lại cười ầm lên, còn cậu thiếu niên lười biếng kia thì nằm gục trên bàn, bị làm phiền giấc ngủ liền bực bội đứng dậy:
“Này, các cậu làm ồn quá đấy, tôi ngủ không được.”
Tiếng cười lập tức tắt ngấm, thầy giáo ném viên phấn về phía anh:
“Giang Lẫm, cậu đến trường để ngủ hay để học? Ra ngoài đứng!”
Anh đứng lên, khoác áo qua vai, lững thững ra ngoài.
Chỗ tôi ngồi cạnh cửa sổ, không kìm được lại nhìn ra ngoài – không phải để ngắm cảnh, mà là để nhìn anh.
Anh cau mày, quát khẽ: “Nhìn cái gì? Mau học đi.”
Trên hành lang, khi bọn con trai cố tình đưa chân làm tôi vấp ngã, cậu thiếu niên ấy chỉ lười biếng đá cho một phát, rồi lạnh nhạt nói:
“Muốn bị người ta khinh thường đến thế à?”
Tên kia cuống quýt đỡ tôi dậy, lí nhí xin lỗi: “Bạn học, mình không cố ý đâu.”
Giang Lẫm chẳng buồn ngoái lại, cứ thế đi qua hành lang, nắng xuyên qua tán cây rọi lên vai áo anh, trong mắt tôi cảnh ấy đẹp như một thước phim cũ kỹ. Tôi khẽ cất tiếng cảm ơn, lần này không còn vướng víu bởi tật nói lắp, cũng chẳng ai nghe thấy. Trên sân thể dục đông nghịt người, lũ con trai nghịch ngợm cố tình đá bóng vào tôi, rồi giả vờ lắp bắp xin lỗi, bắt chước giọng tôi. Tiếng cười vang rộn rã, tôi chỉ biết cúi đầu, ôm lấy vai đau nhức, nước mắt lặng lẽ dâng lên. Đúng lúc ấy, một quả bóng bay vèo tới, đập thẳng vào đầu tên cầm đầu. Giang Lẫm, tóc ướt đẫm mồ hôi, hai tay vòng ra sau gáy, thản nhiên nói: "Xin lỗi nhé, bóng không chịu nghe lời." Đám con trai lập tức tản ra, còn tôi thì đứng ngây ra thật lâu. Sau lưng, Giang Lẫm vừa tâng bóng vừa nói bâng quơ, giọng hòa trong gió: "Đừng cúi đầu mãi, dưới đất chẳng có đồng nào đâu."

Một buổi trưa hè nắng gắt, tiếng ve rền vang ngoài cửa sổ, bạn bè nô đùa chạy quanh lớp, còn tôi vùi đầu giữa đống sách vở. Đột nhiên, một mẩu giấy vo tròn bị ném tới trước mặt. Tôi giật mình quay lại, thấy Giang Lẫm ngồi dựa lưng vào tường, chân bắt chéo, không rõ có cười không, chỉ biết khuôn mặt ấy tràn đầy sức sống. "Đồ mọt sách," anh trêu, "Cố gắng thế này là định thi vào Thanh Hoa à?" Tiếng ồn ào xung quanh không át nổi ánh mắt đen láy của anh, sáng rực lên trong nắng. Tim tôi đập rộn ràng, nhịp thở lẫn vào tiếng cười nói.

"Không, tôi muốn vào Giang đại," tôi cố giấu đi sự hồi hộp, nhẹ nhàng nói ra mong muốn của mình – ở lại thành phố này, chăm sóc bà ngoại. Giang Lẫm cúi mắt, khẽ đáp: "Vậy à." Tôi còn định nói gì nữa, nhưng tim đập quá nhanh, lời chưa kịp thoát ra đã nghẹn lại.

Rồi thời gian cứ thế trôi. Kỳ thi đại học kết thúc. Đến ngày công bố điểm, trong nhóm lớp, giáo viên chủ nhiệm phấn khích tag tên Giang Lẫm liên tục. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn, lòng thầm vui sướng. Anh sẽ lên đường đến Bắc Đại, mở ra một tương lai rực rỡ. Tôi cũng tự hào về mình, đủ điểm vào Giang đại, đúng như mong ước, để ở lại bên bà. Nhưng số phận vốn chẳng chiều lòng người, hài kịch chưa bao giờ là câu chuyện của tôi.

Ngày bà ngoại biết điểm, bà ôm lấy tay tôi mà khóc: "An An của bà lớn rồi, đã có tương lai rồi." Tôi ôm bà, mơ về mai sau: "Bà ơi, sau này con sẽ mua nhà thật to cho bà, đưa bà đi chơi khắp nơi, ăn hết món ngon trên đời, để ai cũng phải ghen tị với bà." Khuôn mặt già nua ấy nở nụ cười rạng rỡ. Đêm ấy, sau khi ngủ say, bà chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Trước khi đi ngủ, bà còn dặn tôi: "An An, phải cố gắng, cứ bước tiếp, đi thật xa, sống một cuộc đời tự do nhé."

Mùa hè năm ấy nóng đến cháy da, nắng rực rỡ mà chẳng thể làm ấm trái tim tôi. Thành phố rộng lớn trở nên trống trải, lòng tôi cũng lạnh lẽo lạ thường. Cuối tháng 8, tôi gom vài bộ quần áo, mang theo ảnh bà ngoại trong ba lô, một mình đến trường đại học phía Nam. Năm nhất, tôi sống khép kín, chẳng liên lạc với ai. Đến Tết năm hai, nghe bạn cũ kể Giang Lẫm cuối cùng cũng học ở Giang đại. Tôi vất vả lắm mới tìm được tài khoản Wechat của anh, nhưng mọi thứ vẫn không đi đến đâu. Rồi chúng tôi, mỗi người một phương, tự bươn chải giữa biển người, dần dần chẳng còn liên quan.

Sáng sớm, tôi lấy chiếc hộp nhẫn từ túi áo khoác của anh, ngước nhìn bầu trời rồi lặng lẽ đeo nhẫn vào ngón áp út. Vừa vặn đến lạ, hoàn hảo không tì vết. Tôi vừa buồn cười vừa muốn khóc. Thật kỳ lạ, đến giờ anh vẫn chưa từng nắm tay tôi, vậy mà lại đo được chính xác cỡ ngón tay chỉ bằng ánh mắt. Đúng là, anh luôn đặc biệt như thế.

Cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa từng trực tiếp thổ lộ tình cảm với tôi, nhưng luôn lặng lẽ gìn giữ lòng tự trọng cho tôi. Tuổi trẻ của tôi trôi qua trong yên ả, còn anh cũng chỉ âm thầm ở bên. Chiều hôm ấy, như thường lệ, Dịch Mộng đến đưa tôi đi bệnh viện. Thấy mắt tôi đỏ hoe, cô ấy lo lắng hỏi nhỏ: “Đêm qua lại mất ngủ vì đau à?”
Tôi lắc đầu: “Không đau đâu.”
Cô ấy nhíu mày, định nói gì đó rồi lại thôi.
“Đừng cau mày nữa.” Tôi đưa tay vuốt nhẹ giữa trán cô, mỉm cười trêu: “Nếp nhăn là kẻ thù số một của minh tinh đấy.”
Nghĩ lại cũng thấy nhẹ lòng: tôi sẽ chẳng bao giờ phải bận tâm đến lão hóa hay chăm sóc da nữa, mãi mãi trẻ trung trong ký ức mọi người. Thở dài một hơi, tôi lặng lẽ nghĩ thầm.

“Giang Lẫm vừa hỏi tao có muốn lấy anh ấy không.”
Xe khựng lại, tôi cười nghịch: “Tao chẳng nói gì, cứ để anh ấy tự xoay sở.”
Dịch Mộng liếc tôi qua gương chiếu hậu, nhưng không bình luận gì. Lái thêm một đoạn, cô ấy mới khẽ nói: “Trên đời vẫn còn đàn ông tốt.”
Tôi bật cười: “Trước đây mày đâu có nói thế.”
Cô ấy không đáp, chỉ lặng lẽ bảo: “An An, hay là mày đồng ý với cậu ấy đi?”
Câu nói nhẹ nhàng ấy, tôi hiểu rõ ý cô bạn thân: cô hy vọng tôi có thể yêu trọn vẹn, không để lại tiếc nuối, mong tình yêu này sẽ khiến cuộc đời tôi rực rỡ hơn. Đúng vậy, tình yêu là liều thuốc nhiệm màu, xoa dịu biết bao nỗi đau.
“Anh ấy đã làm được điều đó rồi.”
Mười năm thầm thương, tôi vừa lặng lẽ vừa mãnh liệt. Người từng bước trong bóng tối, hướng về phía ánh trăng, cũng đã học được cách dũng cảm tiến về phía trước.
Tôi hiểu Dịch Mộng, và cô ấy cũng hiểu tôi. Không ai nói thêm gì nữa.

Rời khỏi phòng khám, tôi nghe có người gọi tên mình phía sau.
“Dụ Vãn An.”
Tôi quay lại, thấy Tống Chi với hai tay đút túi áo blouse trắng, bước tới chậm rãi.
Cơ thể tôi đã yếu lắm rồi, chắc sắc mặt cũng nhợt nhạt, chẳng còn sức sống. Nghĩ tới chuyện giữa cô ấy và Giang Lẫm, lòng tôi lại dâng lên cảm giác khó chịu kỳ lạ. Tôi cố gắng nở nụ cười, để bản thân trông không quá tiều tụy.
“Bác sĩ Tống, cậu còn nhớ tôi sao?”
Tống Chi bật cười: “Cậu coi thường tôi quá nhỉ?”
“Không, mình không có ý đó đâu.” Tôi vội vàng phân bua.
Ngày ấy, cô ấy nổi bật quá, chúng tôi lại không học cùng lớp, thật bất ngờ khi cô ấy nhớ đến một người bình thường như tôi.
Cô ấy gật đầu: “Ừ, hồi đó tôi cũng nghĩ cậu là người kín tiếng nhất trong số các cô gái viết thư cho Giang Lẫm.”
“Lần ấy là có người nhờ mình giúp thôi.”
“Tôi biết.”
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng: đã biết rồi, sao còn phải làm tổn thương tôi?
“Xin lỗi nhé.” Tống Chi nói rất chân thành: “Bởi vì dù cậu chẳng làm gì, Giang Lẫm vẫn cứ thích cậu, nên tôi mới…”
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vừa buồn vừa nhẹ nhõm: “Khi ấy còn trẻ con, chỉ muốn làm tổn thương cậu một chút.”
Câu “con cóc mà cũng đòi ăn thịt thiên nga” của cô ấy năm xưa, thực sự khiến tôi đau lòng một thời gian dài.

“Chuyện cũ rồi mà.” Tôi bình thản đáp: “Cậu nói cũng không sai.”
Tống Chi nhìn tôi, lắc đầu: “Không phải thế.”
“Cậu rất xinh, cũng rất giỏi, chỉ là thiếu tự tin thôi.”
Tôi đã nghe không ít người nói vậy, có lẽ cô ấy nói đúng.
Tôi ngập ngừng hỏi: “Bệnh của tôi, là cậu kể cho Giang Lẫm à?”
“Ừ.” Tống Chi không giấu giếm: “Hồi đó anh ấy đi nghỉ về, tôi tiện miệng nhắc.”
Tôi lặng lẽ gật đầu, chẳng muốn đoán xem Tống Chi nghĩ gì.
“Lúc ấy anh ấy cũng chẳng phản ứng gì cả.” Tống Chi còn chưa nói hết.
Thì ra, cô ấy dùng tôi để thử lòng Giang Lẫm.

Tôi bật cười: “Bác sĩ Tống, hóa ra cậu cũng chẳng tự tin lắm nhỉ.” Ít nhất, trong chuyện dành tình cảm cho Giang Lẫm, cô ấy cũng từng dè dặt dò xét, từng chủ động theo đuổi. Tống Chi nhún vai, thở dài: “Chỉ là không cam tâm thôi mà.” Cô ấy ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Giờ thì mọi thứ đều tan biến cả rồi.”

“Tại sao vậy?” tôi hỏi.

Cô ấy đáp: “Sau này, tôi nghe Trần Kha kể, Giang Lẫm quay lại uống rượu cùng nhóm bạn, vừa uống vừa nhìn quanh, không hiểu sao mắt cứ đỏ lên hết lần này tới lần khác.”

Tống Chi còn nói gì đó nữa, nhưng tôi nghe chẳng rõ, chỉ cảm thấy một cơn đau nhói lan khắp lồng ngực. Trước khi chia tay, cô ấy nhẹ nhàng dặn dò: “Dụ Vãn An, hãy giữ gìn sức khỏe nhé.”

Là bác sĩ, Tống Chi hiểu rõ hơn ai hết rằng tôi chỉ còn có thể sống được đến hết mùa đông này.

Ngay trước cổng bệnh viện, ngoài Dịch Mộng, tôi không ngờ Giang Lẫm cũng đã đến từ lúc nào. Dịch Mộng nhìn anh, nhướng mày lạnh lùng: “Người tôi giao cho anh, nhớ phải đưa về an toàn đấy.” Giang Lẫm gật đầu, cô ấy liền quay đi rất nhanh. Hai người họ như vừa ngầm đạt được một sự đồng thuận nào đó.

… Mấy người này sao chẳng ai hỏi ý kiến tôi nhỉ? Rõ ràng là tôi phản đối cũng chẳng ích gì. Tôi chỉ biết thở dài, quay sang hỏi Giang Lẫm: “Sao anh lại đến đây?”

Anh chẳng nói gì, chỉ tự nhiên giơ tay lên, xoa rối tung mái tóc tôi. “Tất nhiên là đến để nghe câu trả lời.”

Tôi chợt hiểu anh đang nhắc đến chuyện tôi bỏ chạy đêm hôm ấy.

“Giang Lẫm…”

Anh cúi đầu nhìn tôi, giọng nói pha chút ý cười: “Em biết không, hồi còn nhỏ anh luôn là đứa thông minh, hiếu thắng, nhất định phải tìm ra đáp án tối ưu mới chịu dừng lại.”

Tôi lặng lẽ nhìn xuống. Người này tưởng như đã thay đổi, nhưng thực ra là đang ngầm nhắn nhủ: bất kể em quyết định thế nào, anh cũng đã có câu trả lời cho riêng mình rồi. Vừa kiên quyết, vừa chẳng cho ai cơ hội từ chối. Vui cũng được, buồn cũng chẳng sai.

Bất chợt, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi. Giang Lẫm nói nhỏ: “Đi thôi.”

Tôi ngơ ngác hỏi: “Đi đâu cơ?”

Anh quay lại, khóe môi cong lên đầy ẩn ý: “Cục dân chính nhé? Hay về nhà anh, hoặc nhà em?”

Nghe câu hỏi tưởng chừng bình thường ấy, mặt tôi lại đỏ bừng lên. “Đi nhanh đi.” Tôi vội kéo anh bước về phía trước.

“Đi đâu vậy?” Anh cố tình hỏi lại, giọng điệu trêu chọc.

Tôi xấu hổ đến mức chỉ biết lẩm bẩm: “Đi đâu cũng được.”

Bàn tay anh nắm chặt lấy tay tôi, trong lòng tôi dâng lên một mong muốn ích kỷ – chỉ mong anh có thể đi cùng tôi thật lâu, thật lâu.

Cách bệnh viện vài trăm mét là trường Giang đại. Đột nhiên, tôi buột miệng hỏi: “Sao năm ấy anh lại chọn học ở Giang đại?”

“Bị một kẻ lừa đảo dụ dỗ đến đấy.”

Tôi ngẩn người: “Ai cơ?”

Giang Lẫm hừ nhẹ, tỏ vẻ không vui: “Còn ai nữa, chẳng phải em từng nói phải vào Giang đại sao?”

Tôi chột dạ, cảm thấy mình đã khiến anh lỡ dở nhiều thứ. Nghẹn ngào giải thích: “Bà ngoại em mất rồi. Khi ấy em chọn Giang đại là để ở bên cạnh bà. Nhưng bà đi rồi, thành phố này bỗng trở nên lạnh lẽo, cô đơn.”

“Ừ, anh cũng nghe nói rồi.”

Gió lạnh thổi qua con phố dài, Giang Lẫm lồng tay tôi vào túi áo khoác của anh, truyền cho tôi chút hơi ấm. Tôi khẽ hỏi: “Anh có từng giận em không?”

“Có chứ.” Giang Lẫm nheo mắt, dường như đang nhớ lại: “Nhưng sau khi biết chuyện bà ngoại em, anh liền tha thứ.”

Tôi mừng rỡ: “Vậy là vẫn được tha thứ à?”

Giang Lẫm nhìn tôi, nửa đùa nửa thật: “Không những tha thứ, mà còn nhớ nhung em suốt bao năm trời.”

Lòng tôi bỗng nóng rực, chẳng nói nên lời. Hai bàn tay giấu trong túi áo, mười ngón tay đan chặt, cảm giác rung động lan tỏa khắp tim.

Tôi còn đang ngẩn ngơ thì một cô gái trẻ chạy tới, trên tay cầm chiếc máy ảnh DSLR. “Chào chị ạ.” Cô ấy chỉ về phía khuôn viên trường Giang đại, ngượng ngùng nói: “Em là sinh viên Giang đại, nãy chụp ảnh thấy hai anh chị đi cùng nhau hợp với khung cảnh quá, nên em lỡ chụp lại.”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Giang Lẫm đã hào hứng: “Ồ, cho anh xem thử nào.”
Cô sinh viên liền đưa máy ảnh cho anh, tôi cũng nghiêng người nhìn cùng. Không thể không thừa nhận, bức ảnh rất đẹp. Cả không gian phủ một màu trắng xóa của tuyết, những bông tuyết rơi dày, hàng cây cổ thụ hai bên đường khoác lên mình lớp áo bạc. Bên cạnh người đàn ông cao lớn là một cô gái trầm lặng, bàn tay cô được anh cho vào túi áo khoác, cả hai sóng bước giữa mùa đông. Tóc cô gái bay nhẹ trong gió, khẽ chạm vào vai anh, còn anh thì thỉnh thoảng quay sang nhìn cô, trong mắt ánh lên nụ cười dịu dàng.

Ngắm nhìn những tấm hình ấy, tôi bất giác nhớ về những tháng ngày bình yên đã qua. Một cảm giác khát khao mãnh liệt dâng lên trong lòng, khiến tôi im lặng, có chút bối rối.

Sau đó, tôi nghe Giang Lẫm trao đổi địa chỉ email với cô gái, nhờ gửi lại bản ảnh. Đợi cô ấy rời đi, tôi mới chợt nhận ra: “Nghĩ lại thì, hồi trước ở đây mình chưa từng có ảnh chụp chung với anh.”
Giang Lẫm bật cười: “Ai nói không có?”
Tôi thắc mắc: “Sao lại có được? Ngoài bức ảnh tốt nghiệp cấp ba, em nhớ là chưa từng chụp chung với anh mà.”

Anh nhìn tôi thật sâu, không đáp mà rút ví, lấy ra một tấm ảnh nhỏ. Tôi ngạc nhiên mở to mắt. Trong bức ảnh, một cậu thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng, khoanh tay tựa lưng vào cột bóng rổ, còn phía sau, dưới tán cây trong sân trường, là một cô gái mặc đồng phục chỉn chu, chăm chú đọc sách trên đùi, ánh nắng phía sau rực rỡ chiếu lên mái tóc cô.

Tôi kinh ngạc hỏi: “Anh chụp lúc nào vậy?”
Tôi hoàn toàn không biết gì về bức ảnh này. Giang Lẫm cẩn thận cất lại tấm hình vào ví như một báu vật. “Hôm chụp ảnh tốt nghiệp.”
Tôi nhớ lại, sau khi chụp ảnh tập thể, các bạn trong lớp rủ nhau chụp hình, còn tôi thì lặng lẽ tìm một góc yên tĩnh đọc sách.

Tôi bỗng thấy lòng mình xao động, nói nhỏ: “Thật ra hôm đó em đã rất muốn hỏi anh có muốn chụp chung không.”
“Nhưng nhìn thấy anh bị mọi người vây quanh, em lại thôi.”
Giang Lẫm bật cười: “May là anh còn lanh trí.”
Tôi cũng cười, cảm giác đau đớn dường như cũng tan biến.

“Về thôi, tuyết rơi dày rồi.” Anh tháo áo khoác khoác lên vai tôi.
Chúng tôi đi hết một đoạn đường, trở lại xe, anh bật điều hòa thật mạnh. Hơi ấm lan tỏa, trong không gian nhỏ hẹp, lòng tôi nhẹ nhõm lạ thường.

Tôi không kìm được hỏi: “Em vẫn muốn biết, anh thích em ở điểm nào?”
Dụ Vãn An, một cô gái quá đỗi bình thường. Anh nhìn xa xăm, mỉm cười: “Anh cũng không rõ nữa.”
Tôi không thất vọng, bởi nếu hỏi tôi vì sao thích anh, tôi cũng chẳng thể trả lời bằng vài câu ngắn ngủi. Có lẽ, mọi thứ đã được số phận sắp đặt từ lâu.

Sau một hồi yên lặng, Giang Lẫm tự cười chính mình: “Anh cũng chẳng hiểu mấy năm qua mình cố chấp điều gì, chỉ biết mỗi lần nghĩ đến em là mắt lại đỏ hoe. Nhìn ai cũng thấy chẳng có ý nghĩa gì.”
Tôi trêu anh: “Em khóc rồi đấy, xem em có nhẫn tâm không?”
Thực ra không phải muốn khóc, nhưng chỉ cần nhìn anh, mắt tôi lại cay xè.

Thấy tôi ngồi bất động, Giang Lẫm quay người lại. Tôi vội vàng quay đi, nghe tiếng cửa xe mở rồi đóng lại, tiếp đó là cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh.
Tôi vừa quay đầu, chưa kịp nhìn rõ thì một nụ hôn nhẹ nhàng đã đặt lên môi tôi.
Nụ hôn ấy ngắn ngủi, rồi tôi lại được ôm trọn trong vòng tay vững chãi của anh. Tôi chẳng nhìn thấy gương mặt Giang Lẫm, cũng không biết cảm xúc của anh ra sao, chỉ nghe bên tai tiếng thở dốc đầy run rẩy của anh.
Tôi lại nhớ đến những lời anh nói, chỉ dám nhắm mắt lại, không đủ can đảm nhìn thẳng vào anh.

Tôi sợ phải đối diện với đôi mắt đỏ hoe của anh, bởi chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ khiến lòng tôi nhói đau. Bên ngoài, tuyết vẫn rơi không ngừng, những mảng băng phủ đầy trên cửa kính xe, khiến mọi thứ trở nên mờ mịt, xám xịt. Giang Lẫm lặng im thật lâu, rồi khàn giọng thì thầm: “Dụ Vãn An, hay là em thương xót anh một lần, giúp anh hoàn thành giấc mơ này đi.”

Cơn tuyết này kéo dài mãi, chẳng có dấu hiệu dừng lại. Ngày nào tôi cũng tựa bên cửa sổ, ngắm những bông tuyết rơi và nghĩ về Giang Lẫm. Có nên cùng anh bước vào hôn nhân không? Trong lòng tôi, đáp án đã rõ ràng. Dù Giang Lẫm đã biết suy nghĩ của tôi, nhưng anh lại không cần nghe lời xác nhận ấy. Nhiều ngày trôi qua, tôi vẫn bị một câu hỏi ám ảnh: chưa từng ở bên nhau, với đã từng rồi lại mất đi, điều nào để lại nhiều tiếc nuối hơn? Nghĩ mãi không ra, tôi chỉ biết khẽ thở dài. Có lẽ, yêu là đồng nghĩa với việc mang trong mình những tiếc nuối, dù kết quả ra sao.

Tôi nhắn cho Giang Lẫm: Khi nào tuyết mới ngừng rơi?
Anh trả lời rất nhanh: Mùa xuân sắp về rồi.
Mùa xuân – tôi tưởng tượng làn gió ấm áp sẽ lướt qua mình, khẽ mỉm cười và nghiêm túc đáp lại anh: Đợi đến khi mùa xuân tới, em sẽ cho anh câu trả lời.
Một ngày nào đó, anh sẽ nhận được hồi âm từ em.

Chủ nhân mới của chú husky đã đến đón nó, lúc bị đưa đi, nó cứ nhìn tôi qua song lồng, sủa mãi không thôi. Tôi không dám ngoái lại, chỉ lặng lẽ quay đi. Về đến nhà, tôi lấy cuốn sổ ra, gạch đi mục “Tìm một mái nhà tốt cho Bạn học Giang”. Đây đã là trang cuối cùng, không còn gì để viết tiếp. Dưới những dòng bị gạch bỏ, tôi nắn nót thêm một câu: Bạn học Giang, tạm biệt nhé.

Cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn, tôi ngồi xuống viết một bức thư gửi Giang Lẫm. Thật ra, bản nháp cho bức thư này tôi đã nghĩ sẵn từ lâu, nên khi đặt bút cũng không cần đắn đo nhiều. Dụ Vãn An của hiện tại không còn là cô gái tự ti, mà đã học được cách bình thản đối diện với mọi chuyện. Tôi tin chắc, Giang Lẫm sẽ thích lá thư này, dù nó đến muộn rất nhiều năm.

Tôi cẩn thận chuẩn bị một chiếc hộp nhỏ, đặt vào đó chiếc nhẫn, sổ hộ khẩu và thẻ ngân hàng, rồi bỏ lá thư vào cùng. Làm xong tất cả, tôi đã kiệt sức. Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi dày đặc. Tôi nghĩ về biết bao điều: về căn phòng năm xưa, nơi tôi của tuổi thơ vẫn lặng lẽ chờ đợi người mẹ chẳng bao giờ tỉnh lại; về người cha đã xa cách nhiều năm, không biết ông có từng mong ngóng ngôi nhà tôi để lại? Hay rồi cũng chẳng giữ được, con trai ông sẽ đối xử với ông ra sao? Nghĩ đến con gấu bông bị em họ làm mất, không biết nó có biết tôi từng tìm nó rất lâu không. Nghĩ về gia đình cậu, chắc họ vẫn nghĩ tôi là đứa trẻ bất hạnh. Nhớ đến bà ngoại, lòng tôi dịu lại – tôi sẽ sớm gặp lại bà thôi. Tôi tin bà sẽ dang rộng vòng tay đón tôi, để tôi nhào vào lòng bà mà kể: “An An của bà vẫn luôn nghe lời, vẫn luôn cố gắng sống thật tốt, hướng về phía mặt trời.” Nhưng tôi không thể nói cho bà biết, thật ra con đường này, đi một mình rất mệt mỏi. Nếu biết, bà sẽ đau lòng lắm.

Sau tất cả, tôi lại nghĩ về Giang Lẫm. Lúc này, tôi chẳng thể nghĩ được gì nữa, chỉ còn lại nỗi buồn sâu thẳm. Đến khi gặp lại bà ngoại, chắc tôi cũng sẽ mang theo nỗi đau này. Đến đây thôi, mọi thứ nên dừng lại ở đây. Mối tình thầm lặng này đã khép lại, chúng tôi không thể cùng nhau đi hết con đường. Tôi đã đánh mất chàng trai mình thương năm mười bảy tuổi. Giang Lẫm cũng không thể chạm tới giấc mơ của anh. Chúng tôi, mỗi người một hướng, từ nay về sau không còn gặp lại.

(END)

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao