Chương 2: Trò Chơi Quyền Lực
Bữa tiệc trong cung lần này hoàn toàn khác xa sự tinh tế của triều Chu trước kia. Phía trước là các tướng lĩnh Bắc Yến vén tay áo, khoe những bắp tay cuồn cuộn; phía sau, những người phụ nữ nhảy múa đầy táo bạo và phóng khoáng. Ta chậm rãi tiến ra giữa đại sảnh, cúi đầu hành lễ. Không khí lập tức lắng xuống, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta – ánh nhìn pha lẫn sự chế giễu, khinh miệt của cả người Bắc Yến lẫn cựu thần Đại Chu. Dù vậy, họ chỉ dám âm thầm xa lánh, không ai dám công khai sỉ nhục ta khi triều đại mới còn đang củng cố quyền lực.
Ta nhớ lại những vũ điệu của các vũ nữ ngoại quốc ngày xưa, cố gắng bắt chước từng động tác, dù còn vụng về. Nhạc nền vang lên đều đặn, không quá nhanh cũng chẳng quá chậm, vừa đủ để ta theo kịp nhịp điệu. Bất ngờ, một chén trà rơi vỡ, mảnh sứ đâm vào chân khiến ta khựng lại. Người phụ nữ gây ra chuyện đó chỉ đứng dậy xin lỗi Hoàng đế qua loa, rồi liếc nhìn ta đầy ẩn ý. Ta ngước lên nhìn Gia Luật Tranh, mong nhận được sự che chở. Nhưng hắn chỉ mỉm cười, dửng dưng như đang thưởng thức một màn kịch thú vị. Ta khẽ thở dài – con người thảo nguyên quả thật lạnh lùng, cứng rắn.
Giữa cung điện đông người, nhưng không ai lên tiếng bênh vực, chẳng ai quan tâm ta vừa giẫm phải mảnh vỡ. Kết thúc điệu múa, mồ hôi lạnh thấm đầy trán, y phục cũng ướt đẫm. Tiếng reo hò vang lên, ca ngợi Lý Khâm – kẻ phản bội:
“Hoàng đế Đại Yến quả là bậc minh quân! Thần nguyện dốc sức phụng sự, góp phần xây dựng một Đại Yến phồn vinh rực rỡ.”
(Chú thích của editor: Bắc Yến chiếm Đại Chu nên đổi tên thành Đại Yến, Đại hãn cũng được gọi là Hoàng thượng. Nhưng với nữ chính, nơi này vẫn là Bắc Yến. Khi đối thoại với mọi người, nàng mới gọi là Đại Yến.)
“Bệ hạ nhân từ, tin chắc dưới sự cai trị của người, thiên hạ sẽ thái bình, dân chúng no ấm.”
Ta cúi đầu, khẽ mím môi, lặng lẽ rút lui khỏi đại sảnh.
Khi quay lại bên Gia Luật Tranh, bất ngờ một người trẻ tuổi nhảy ra chặn đường. Hắn có nét giống Gia Luật Tranh, nhưng trẻ trung hơn, khuôn mặt thanh tú hơn. Hắn nắm chặt cổ tay ta, kéo mạnh rồi hướng về Gia Luật Tranh:
“Hoàng huynh, đệ thích nàng này! Cho đệ được không?”
Ta cố kiễng chân, mong giảm bớt cơn đau rồi lặng lẽ nhìn Gia Luật Tranh cầu cứu. Hắn lặng lẽ quan sát cổ tay ta, đôi mắt tối lại nhưng môi vẫn nhếch lên, ánh mắt khóa chặt lấy ta:
“Hoàng đệ hình như rất có cảm tình với ngươi. Ngươi nghĩ sao?”
Ta giữ nụ cười nhã nhặn, đáp lại bằng giọng điềm tĩnh:
“Thần thiếp nào dám có ý nghĩ khác. Thần thiếp là người của Thái tử điện hạ. Người Hán chúng thiếp, một khi đã xuất giá thì suốt đời chỉ theo một người, giữ trọn đạo tam tòng tứ đức. Đời này của thần thiếp chỉ thuộc về điện hạ. Nếu người không cần, xin hãy ban cho thần thiếp chén rượu độc.”
“Hôn sự sao?” Hắn chống cằm, nhìn ta bằng ánh mắt thích thú, chẳng màng lời nói ấy có khiến ta tổn thương:
“Ta đã từng bái đường với ngươi chưa?”
Ta nói bao nhiêu lời chỉ để thể hiện sự trung thành, nhưng lại nhận về một câu trả lời lạnh lùng như tát nước vào mặt. Tiếng cười khoái chí của vị hoàng tử trẻ vang lên bên tai, còn ta thì chỉ lặng im, ánh mắt vẫn không rời Gia Luật Tranh. Hoàng đệ của hắn nhìn ta đầy thích thú, trong ánh mắt lộ rõ sự khao khát.
Gia Luật Tranh không né tránh, chỉ nhướng mày, mời hoàng đệ dùng điểm tâm rồi bất ngờ cúi xuống bế bổng ta lên, rời khỏi bữa tiệc giữa bao ánh nhìn ngỡ ngàng. Tất cả đều hiểu hắn muốn làm gì. Ta ngoái đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt mọi người – họ đều nhìn ta, nhìn người từng là công chúa cao quý nhất Đại Chu giờ đây phải chịu cảnh nhục nhã. Máu vẫn rỉ ra từ vết thương ở chân, nhưng ta chẳng còn cảm giác đau đớn. Ta tựa nhẹ vào vai Gia Luật Tranh, ánh mắt bình thản, không chút gợn sóng.
Ta không ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy. Thân hình hắn cao lớn, mạnh mẽ khiến ta có phần sợ hãi, muốn vùng chạy nhưng lại bị hắn giữ chặt mắt cá chân, không thể thoát ra.
Cơn đau nhói lan dọc vết thương nơi bàn chân, khiến ta vô thức bấm chặt móng tay vào lưng hắn, nhưng Gia Luật Tranh vẫn lạnh lùng, không hề tỏ ra đau đớn. Khi tưởng chừng bản thân sắp không chịu nổi nữa, hắn bất ngờ dừng lại, cánh tay siết quanh chiếc cổ mảnh mai của ta. Ta hoảng loạn, nước mắt lăn dài, nhìn hắn trong sợ hãi. Trên trán hắn nổi gân xanh, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy lại hoàn toàn vắng bóng dục vọng.
Giữa cảnh tượng ấy, hắn vẫn giữ được sự tỉnh táo lạnh lùng đến đáng sợ. Bàn tay siết chặt cổ ta, giọng nói khàn khàn, xen lẫn ý tứ khó lường:
“Công chúa Đại Chu, ngươi ở lại bên cạnh ta để làm gì? Hay ngươi nghĩ một nữ nhân yếu ớt như ngươi có thể phục quốc?”
Toàn thân ta rã rời, chỉ còn đủ sức bám lấy ngón tay hắn, cố gắng thều thào:
“Sao thần thiếp dám nghĩ như vậy? Đương nhiên là có mục đích rồi. Theo điện hạ, thần thiếp sẽ tiếp tục sống trong nhung lụa, hưởng vinh hoa phú quý. Điều quan trọng nhất là… thần thiếp đã yêu người từ cái nhìn đầu tiên.”
Ta thở dài thầm trong lòng. Những lời này giả tạo đến mức chỉ cần liếc qua cũng biết là dối trá. Không rõ hắn có tin hay không, chỉ thấy ánh mắt hắn lướt qua thân thể đầy vết bầm của ta rồi lặng lẽ buông tay. Sau đó, hắn lại cúi xuống, chiếc giường lại rung chuyển dữ dội. Mãi đến khi ta kiệt sức, bị ném xuống giường như một con búp bê hỏng, Gia Luật Tranh mới dừng lại, vẻ mặt hài lòng, tâm trạng dường như rất tốt. Hiếm hoi, hắn hỏi:
“Ngươi muốn gì?”
Ta nhìn hắn qua đôi mắt nặng trĩu. Gia Luật Tranh đã thay sang bộ áo ngủ màu trắng bạc, thân trên để trần, mái tóc dài buông xõa, bờ vai rộng rắn chắc, vóc dáng mạnh mẽ nổi bật dưới ánh trăng, tựa như một vị thần nơi trần thế. Ta nghẹn ngào, cố gắng lên tiếng:
“Thái tử, ngài có thể cho người may cho thần thiếp một bộ Hán phục không? Thần thiếp muốn một bộ quần áo bằng lụa mềm từ miền nam sông Dương Tử. Yến phục thô ráp quá, thần thiếp chưa quen, xin cho thần thiếp thời gian thích nghi…”
Hắn không đáp, chỉ khoác áo vào rồi lạnh nhạt nói:
“Trong cung không được phép mặc Hán phục. Đây là hoàng lệnh.”
Ta không còn sức để nói thêm, chỉ nhắm mắt lại thật sâu, lặng lẽ nghe tiếng bước chân hắn rời khỏi phòng mà không ngoái đầu.
Thời gian trôi qua, cuối cùng ta cũng tỉnh lại, xung quanh vẫn là cảnh hỗn độn. Vết thương ở lòng bàn chân chưa được băng bó, máu đã khô lại. Ta cuộn mình, ôm lấy thân thể đầy vết sẹo, lòng tự hỏi nếu mẫu hậu còn sống, liệu người có đau lòng khi nhìn thấy ta như thế này không.
“Chiêu Dương của chúng ta là công chúa cao quý, sau này phò mã nhất định sẽ yêu thương con. Nếu hắn dám bạc đãi, hắn sẽ phải nhận lấy hậu quả.”
Những lời mẫu hậu từng dặn vang vọng bên tai, cùng tiếng trêu chọc của các huynh trưởng:
“Chiêu Dương, phụ hoàng đã định hôn sự cho muội rồi. Là Hứa Hoài Nhan, tiểu tướng quân của Vệ Vũ Hầu phủ, chẳng phải muội từng khen hắn tuấn tú sao? Muội thích không?”
“Huynh nói linh tinh gì vậy, muội đâu có nói thế…”
“Hứa tướng quân vừa xin phép phụ hoàng, lần này đuổi được người Yến, hắn sẽ trở về thành thân với muội.”
“Thật không?”
“Hoàng huynh từng nói dối muội bao giờ chưa?”
Những âm thanh rộn ràng ấy dần tan biến, chỉ còn lại ta cô độc giữa bóng tối không lối thoát.
“Đừng khóc, Thái tử chỉ quen chinh chiến, chưa từng gần gũi nữ nhân, tất nhiên không biết tiết chế. Đã được sủng ái thì càng phải biết giữ gìn sức khỏe, mới có thể hầu hạ Thái tử thật tốt.”
Duệ cô cô vén màn giường lên, ta vội kéo chăn che thân.
“Sáng sớm vào đây, nhìn thấy ngươi nằm bất động, ta còn tưởng ngươi đã không qua khỏi. Chỉ cần còn sống là tốt rồi.”
Ta khàn giọng quay đầu lại:
“Duệ cô cô, ta muốn đi tắm.”
“Đừng vội, uống thuốc trước đã.”
Duệ cô cô mang tới một bát thuốc đen đặc. Ta lặng lẽ nhận lấy, uống cạn vị đắng mà không hỏi một lời. Khi trả lại bát, bà có vẻ ngạc nhiên:
“Ngươi không tò mò đây là thuốc gì sao?”
Ta khẽ chạm đầu lưỡi, vị đắng vẫn còn vương lại, thì thầm đáp:
“Thuốc tránh thai.”
Duệ cô cô ôn tồn nói:
“Biết là tốt. Công chúa nên nhớ, bất cứ ai cũng có thể sinh con cho điện hạ, chỉ riêng ngài là không được phép.”
Ta gật đầu, mỉm cười nhạt:
“Cảm ơn Duệ cô cô đã nhắc nhở, ta biết mình phải làm gì.”
Sau khi tắm rửa, ta nhặt lại bộ quần áo cũ, lấy lớp áo trong cùng quấn quanh người. Đó là loại lụa mềm mại nhất, ôm sát lấy thân hình. Có người đặt một lọ thuốc lên bàn, ta không động đến mà chỉ lặng lẽ đi vào phòng trong, đầu óc choáng váng, nằm vật xuống giường.
Từ đêm hôm ấy, Gia Luật Tranh không còn xuất hiện. Có lẽ hắn không phải kẻ ham mê nhục dục, hoặc cũng có thể bên cạnh hắn chẳng thiếu gì nữ nhân. Đêm đó đối với ta chỉ là một trải nghiệm cay đắng, hai con người không hòa hợp, hòa quyện vào nhau chỉ mang lại cảm giác vừa bất lực vừa đau đớn.
Vài ngày sau, một nhóm cung nhân tiến vào, mỗi người đều mang theo một món đồ. Người dẫn đầu có mái tóc dài tết thành bím dày, đeo khuyên tai lấp lánh. Nàng ta chỉ đạo mọi người đặt đồ xuống rồi trước khi rời đi còn liếc nhìn ta đầy ẩn ý. Khi mở tấm vải đỏ, ta nhận ra hoa văn và chất liệu quen thuộc, mềm mại, tinh xảo – đó là Hán phục.
Duệ cô cô bước vào, vừa nhìn thấy bộ quần áo ấy, môi bà run lên, không rõ là do giận hay sợ, chỉ khiến ta cảm thấy thú vị. Ta bình thản nói:
“Thái tử ban tặng, thật có lòng.”
Bà cau mày:
“Ngươi không được mặc nó.”
Ta cười nhạt:
“Có gì phải sợ? Được tặng quần áo đâu có nghĩa là hắn quan tâm đến ta.”
Vừa lục tìm trong đống quần áo, Duệ cô cô vừa nói:
“Ta không thích ngươi, nhưng ngươi vẫn còn giá trị. Nếu ngươi chết trong cung lúc này, chúng ta cũng khó mà ăn nói với bên ngoài. Nếu muốn mặc, hãy chọn lúc không ai nhìn thấy. Thái tử đã ban y phục, nghĩa là ngài ấy đủ quyền lực để bảo vệ ngươi nếu cần. Nhưng công chúa, ngươi có chắc hắn sẽ bảo vệ ngươi không?”
Ta biết rõ mình chẳng thể trông cậy vào điều đó. Hoàng thượng đã ra lệnh cấm mặc Hán phục, nhưng Gia Luật Tranh vẫn chiều theo ý ta mà cho người may. Có lẽ, với hắn, đó chỉ là một cách bù đắp cho đêm hôm ấy, còn sống chết của ta, hắn chẳng hề bận tâm.
Sau vài ngày điều trị, khi những vết bầm trên cơ thể đã mờ đi, Gia Luật Tranh lại xuất hiện. Ta luôn có cảm giác hắn cố ý chọn đúng lúc ta hồi phục mới đến. Không biết có phải ta nghĩ quá nhiều không, nhưng lần này, hắn dịu dàng hơn một chút. Ít nhất, sau tất cả, ta không còn cảm giác như vừa thoát chết.
Đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng dế kêu ngoài cửa sổ. Không rõ hắn học ở đâu, nhưng mỗi khi được sủng ái, hắn đều ban cho một chút ân huệ. Trước khi rời đi, như thường lệ, Gia Luật Tranh hỏi ta muốn gì. Ta quỳ trên giường, đặt tay vào lòng bàn tay hắn, ngước nhìn:
“Thái tử, ngài có thể đưa thần thiếp ra ngoài cung không?”
Ánh nến mờ ảo, chỉ nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ của hắn, không rõ biểu cảm. Hắn cúi xuống gần hơn. Ta mỉm cười nói nhỏ:
“Trong cung thật buồn, trước đây mỗi tháng ta đều được ra ngoài một hai lần. Lâu rồi không được rời cung, nếu điện hạ không phiền, lần tới đi đâu, có thể cho thần thiếp theo cùng không?”
Hắn rút tay khỏi tay ta, rồi giữ lấy cằm, buộc ta phải ngẩng đầu lên đối diện với hắn.
“Công chúa cao quý của ta, những mong muốn của nàng lúc nào cũng thật phi lý.” Mỗi lần Gia Luật Tranh gọi ta như vậy, trong giọng nói luôn ẩn chứa sự châm biếm khiến ta không khỏi khó chịu. Ta chỉ cười nhạt, đáp lại:
“Nếu điều đó khiến Thái tử không thoải mái, xin hãy bỏ qua.”
Hắn buông tay khỏi cằm ta, lạnh lùng quay lưng rời khỏi phòng.
Sáng hôm sau, Duệ cô cô mang đến cho ta vài cuốn sách, theo lệnh của Gia Luật Tranh. Tất cả đều là sách viết bằng chữ Hán. Để đề phòng, hắn đã cho người am hiểu Hán tự kiểm tra kỹ lưỡng, đảm bảo không có điều gì khả nghi rồi mới cho phép chuyển vào cung của ta.
Cuối thu đã về, lá sung ngoài sân rơi đầy, gió heo may thổi nhè nhẹ. Ta khoác thêm áo, ngồi bên cửa sổ, lật giở từng trang sách. Đó chỉ là một cuốn tiểu sử bình thường, đọc kỹ cũng chẳng có gì đáng ngờ. Người Yến nổi tiếng giỏi binh đao, nhưng có lẽ lại không tinh thông văn chương, bởi giữa những dòng chữ ấy ẩn giấu mật tín.
Những ngày tháng trong cung trôi qua chậm chạp, buồn tẻ đến mức khó chịu – cảm giác mà trước đây ta chưa từng trải qua. Hoàng cung bây giờ như một bức tường dày, giam cầm mọi suy nghĩ, mọi hy vọng của con người. Khi Đại Chu còn tồn tại, mỗi ngày của ta đều bận rộn: phụ hoàng ở ngự thư phòng, Thái hậu ở cung Từ Hi, mẫu hậu ở cung Vị Ương, các phi tần ở phía đối diện. Mẫu hậu ta hiền từ, nên các phi tần chẳng ai muốn tranh giành quyền sủng ái, đi đâu cũng nghe tiếng cung nữ vui vẻ: “Chiêu Dương công chúa đến rồi!”
Giờ đây, trong cung điện rộng lớn này, ta chẳng còn nơi nào để đặt chân. Buổi chiều, ánh nắng xiên qua khung cửa, ta di chuyển ghế ra cuối hành lang, ngồi lặng lẽ. Ta nghĩ về các phi tần năm xưa, chắc họ cũng từng ngồi như vậy, ngẫm nghĩ về phận đời mình.
Bỗng một cái bóng lớn che khuất ánh nắng trước mặt. Ta ngẩng đầu lên, bắt gặp Gia Luật Tranh. Khuôn mặt hắn không biểu lộ cảm xúc, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, uy nghiêm đến mức không ai dám đến gần.
Hắn nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề:
“Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi cung. Hãy tự biết giữ mình.”
Ta đứng dậy, mỉm cười dịu dàng:
“Thiếp sẽ chuẩn bị ngay, xin Thái tử chờ một lát.”
Hắn lảng tránh ánh mắt ta, quay người, hai tay chắp sau lưng, lặng lẽ nhìn về phía bầu trời xa xăm.