Ngoại truyện

Lạc Cửu không bắt được hung thủ, chỉ có thể vớt hai thi thể từ dưới sông lên. Người ta đồn rằng, ngay trước đêm thành hôn của tiểu thư phủ tướng quân và Khánh vương, họ đã bị thổ phỉ sát hại. Hoàng đế nổi trận lôi đình, Khương Vãn Trạch tự mình điều tra vụ án, gần một tháng sau mới phát hiện thủ phạm là hai tên trộm, vô tình gặp hai người nên ra tay sát hại.

Chẳng bao lâu sau, Lạc Cửu cũng đi theo chủ nhân.
Khương Chiêu Ninh và Lý Hoài Ngọc chưa kịp thành thân nên không thể hợp táng. Khương Vãn Trạch chôn cất Khương Chiêu Ninh cạnh mộ mẹ nàng, luôn có người lặng lẽ đến quét dọn phần mộ ấy.

Diệp Phỉ Nhiên hiếm khi tới, bởi mỗi lần đến đều khóc đến ngất lịm. Khương Hành Tri đến viếng, chỉ lặng lẽ đặt lễ vật trước mộ, ánh mắt chứa đựng nỗi buồn sâu kín, như còn mang theo điều gì chưa nói hết. Sau một tiếng thở dài, huynh ấy khẽ bảo với tấm bia: “Kiếp sau đừng đầu thai vào một gia đình như vậy nữa.”

Dương Chiêu là người đến muộn nhất, cùng Yêu Yêu tới bái biệt. Vẫn còn bao điều chưa kịp nói, Yêu Yêu đặt rất nhiều kẹo trước mộ Khương Chiêu Ninh. Dương Chiêu gõ nhẹ lên bia mộ, như gõ lên đầu nàng, thì thầm:
“Thất hứa rồi, chẳng phải nàng bảo ta cứu nàng, nàng phải sống thật tốt sao?”
Dương Chiêu vốn không chịu nổi cái chết của những người mình từng cứu chữa. Dù biết Khương Chiêu Ninh gặp nạn, y vẫn luôn nghĩ nàng xứng đáng có một cuộc đời bình yên, hạnh phúc. Nhưng khi bắt mạch cho nàng ở phủ tướng quân, y đã nhận ra có điều gì đó không ổn – nàng luôn mệt mỏi, u sầu, sắc mặt ngày càng bạc nhược, giống như một người mang số mệnh yểu.
Dương Chiêu khẽ thở dài:
“Kiếp sau nhất định phải sống thật lâu, thật hạnh phúc.”

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao